Rate this post

Sở Vãn Tình vừa trở mình vì tiếng ồn ào chợt khựng lại vì bên cạnh có thêm một người.

Cô hốt hoảng, kéo chăn che kín người mình lại.

“Anh là ai? Sao lại ở đây? Chúng ta…”

“Nam nữ ở trên giường chẳng lẽ chỉ nằm ngủ.”

Giọng anh hờ hững nói như chẳng có chuyện gì.

Sở Đăng cũng bước vào cùng mọi người. Giọng ông đầy tức giận.

“Cháu, cháu… Mau ra đây cho ông.”

Thượng Quan Nhất nhận ra ngay người đã mang mình đến đây. Rõ ràng là cố tình gây ra giờ lại như một sự cố. Đúng là loại người không từ thủ đoạn. Nhưng anh không biết mục đích của họ là gì.

“Đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ cô cháu gái út lại như vậy. Thật sự bất ngờ nha.”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

“Loại người như vậy ai dám cưới chứ.”

Âm thanh xầm xì mỗi lúc một xa dần.

Sỡ Vãn Linh nét mặt có chút thay đổi, như kiểu cũng bất ngờ trước cô em gái của mình.

“Vãn Tình, sao em lại… Thật sự chị không dám tin. Em… Đúng là làm cho ông nội bị người khác chê cười mà.”

“Chị! Em…”

Sở Vãn Tình muốn giải thích nhưng không biết giải thích thế nào. Tại sao, cô không nhớ gì cả.

Sở Vãn Linh bước ra ngoài cũng không muốn nghe thêm gì.

Sở Vãn Tình mắt rưng rưng. Sao lại như vậy? Người này sao lại ở đây? Nghĩ không thông lại ấm ức. Cô tát vào mặt anh một cái rõ ràng không nhẹ.

Chát!

Vết thương trên khoé môi vừa kết vải lại rỉ máu.

Tay anh lau vết máu nơi khoé môi.

“Đúng là họ Sở rất thích diễn kịch.”

“Anh…”

Sở Vãn Tình vội vàng quay đi khi thấy anh đứng dậy.

Cô vừa định vén chăn ra thì khựng lại. Tại sao lại nhìu vết máu như vậy.

Cô vừa ngẩng mặt, anh đã kéo áo lên. Cô nhìn bàn tay thon dài trắng bệch đang cài cúc áo. Sao tay anh ta đều là vết thương. Đã xảy ra chuyện gì? Người này, có gì đó rất kì lạ.

Bất ngờ, anh quay lại. Cúi xuống, chóng tay lên giường kề sát mặt cô.

“Cô muốn nhìn tôi đến bao giờ.”

Sở Vãn Tình giật mình. Mái tóc màu bạch kim này quả thật là quá chói mắt mà nhưng đều khiến cô tò mò hơn nữa là gần khóe mắt anh dường như có gì đó. Cứ như một hình xăm mà lại không giống. Cô không thể nhìn rõ vì mái tóc đã che đi.

Vừa lấy lại ý thức, cô liền đẩy mạnh anh ra.

“Anh tránh xa tôi ra. Tất cả đều tại anh. Tôi phải làm sao đây.”

Giờ cô biết giải thích làm sao với ông nội. Cả Phương Bắc này đều biết cô đã…

[…]

Cả nhà họ Sở đều im lặng, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt cứ nhìn về phía ông nội Sở.

Bầu không khí lúc này thật sự rất ngột ngạc, khiến người ta thở cũng có chút khó khăn.

Cuối cùng, Sở Vãn Tình cũng bước xuống.

Cô xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn ai cả.

“Ông, ông nội!”

Rầm! Một tiếng.

Tay ông đập lên bàn.

Sở Vãn Tình giật bắn người vội vàng quỳ xuống.

“Ông nội! Cháu thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Cháu… Cháu không biết anh ta là ai. Sao lại ở đó cả.”

Lời cô vừa thốt lên đã khiến âm thanh bàn tán lại sôi nổi.

“Nói dối dở tệ thật. Cô ta không thể nào so sánh với đại tiểu thư. Vừa tài giỏi, xinh đẹp. Còn là cô gái tốt.”

“Đúng là vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà.”

Sở Vãn Tình thật sự xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống đất, tay cô siết chặt góc váy đến nhào đi.

Chát! Một cái tát rất mạnh rơi xuống.

Sở Vãn Tình ngã xuống, tay cô đặt lên bên mặt đau rát mím chặt môi.

“Ông nội! Cháu không biết đã xảy ra chuyện gì. Ông nghe cháu giải thích đi.”

“Câm miệng. Mày chưa đủ làm Sở gia xấu mặt sao.”

Sở Nghệ tức giận quát lên.

“Mày đúng là sao chổi mà. Mày muốn cả nhà này phải ra đường cùng mày hả.”

Thượng Quan Nhất tựa lưng vào tường nhìn màn kịch đang trực tiếp diễn ra cứ như mình là một vị khán giả.

Sở Đăng lúc này mới lên tiếng.

“Xin lỗi các vị. Đã khiến mọi người chê cười rồi. Đây là việc riêng của Sở gia. Mong các vị thông cảm. Lần sau, chúng tôi sẽ mời rượu xin lỗi vì sự cố ngày hôm nay.”

Ý đuổi khách đã khá rõ ràng.

Thấy vậy họ cũng không nán lại thêm nữa. Mặc dù vẫn muốn xem hết trò cười này.

“Không sao. Chúng tôi xin phép.”

Sở Đăng nhìn mọi người rời khỏi. Ông thật sự không hiểu nổi vị thuật sĩ này… Bày ra nhiều trò như vậy có thật sự thu được kết quả không. Nếu như không, ông ta sẽ mang vị thuật sĩ đó băm thành trăm mảnh để trút giận.

Làm chuyện này càng lớn để dẫn cái xui xẻo trút hết vào một người. Sau này, Sở gia sẽ hanh thông thuận buồm xuôi gió. Chỉ cần giữ người ấy lại hai năm, vận khí sẽ tới và càng lúc càng tốt lên.

Tuy lúc đầu, Sở Đăng không tin. Nhưng người mà vị thuật sĩ ấy nói đến quả thật không thể tìm được. Sở gia mỗi lúc một đi xuống một cách không phanh. Thà một phần trăm ông ta cũng phải thử. Ông không muốn những gì mình cố gắng đều tan biến. Cuối cùng, ông phải đích thân đến mời vị thuật sĩ ấy đi tìm cùng mình. Sau khoảng một thời gian dài mới gặp được người có đặt điểm ấy.