Rate this post

Tay vị thuật sĩ ấy cứ siết chặt mảnh ngọc màu đen. Rõ ràng ông ta còn mong đợi hơn cả ông nội Sở. Dường như bí mật của ông ta đều nằm trong mảnh ngọc bội.

Ông ta nhìn ra ngoài lẩm bẩm.

“Nếu lần này cũng không phải. Liệu rằng phải chờ đến bao giờ nữa.”

Ông nội Sở quay sang.

“Ngài đang chờ cái gì?”

Vị thuật sĩ hồi phục tinh thần.

“Tôi đang nghĩ cách mở phong thủy cho Sở gia đời đời hưng thịnh. Tôi đang lo lắng, nếu cậu ấy không phải người chúng ta đang tìm kiếm thì lại phí công của ngài.”

“Ra là như vậy.”

Đi thêm một đoạn đường, ông ta lại lên tiếng.

“Sở gia cứ để tôi xuống ở đây. Tôi có một số việc cần tìm hiểu rõ ràng hơn. Sau khi có kết quả, tôi sẽ báo lại với ngài.”

Ông nội Sở gật đầu.

Chiếc xe dừng lại.

Ông ta bước xuống, gật đầu xoay người rời đi.

Ông nội Sở cũng không phải dạng dễ dàng tin tưởng vào ai vô điều kiện.

Vừa thấy vị thuật sĩ đi xa, một người đàn ông lạ mặt bước theo.

[…]

Quay lại phía Sở Vãn Tình.

Cô không biết anh bị gì, cả người anh đều lạnh toát. Tựa như hình xăm gần khóe mắt lại rõ ràng hơn còn phát ra ánh sáng.

“Nhất! Đừng làm em sợ mà. Anh tỉnh lại có được không?”

Sở Vãn Tình thật sự rất sợ. Cô thật sự cảm thấy bất lực vô cùng. Giờ bên ngoài đang mưa lớn có thể nhờ ai đây.

Cô nắm chặt lấy tay anh, áp lên mặt mình. Nước mắt cứ như vậy mà ướt đẫm tay anh từ lúc nào.

Anh khẽ mở mắt nhìn cô. Tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt cô.

“Sao lại khóc?”

Vừa nghe câu này cô liền sững sờ, rồi ôm chầm lấy anh.

Gương mặt cô áp vào lồng ngực anh thúc thích.

“Nhất! Anh làm em sợ lắm. Em thật sự rất sợ.”

Tay anh đưa lên vuốt ve mái tóc cô.

“Anh không sao.”

Anh cắn răng cố gắng áp xuống cảm giác khó chịu của mình.

Từng đường gân đỏ dường như mỗi lúc một nhiều hơn. Đến cổ cũng xuất hiện… Tay anh siết chặt lại.

Sở Vãn Tình lúc này mới rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh ngẩng mặt lên.

Thượng Quan Nhất dường như không có gì khác thường. Chẳng lẽ, do cô hoa mắt sao.

Cô đưa tay, chạm vào nơi khóe mắt anh.

“Mặt anh có gì à?”

“Không có.”

Rõ ràng là không có, nó chỉ là một vết mờ ảo. Nếu không để ý kĩ sẽ không thấy được. Thật sự vừa rồi do quá lo lắng nên cô đã hoa mắt sao. Làm sao có thể phát sáng được.

“Ngoan! Anh đi tắm.”

Sở Vãn Tình muốn nói lại thôi nhìn theo bóng lưng anh.

Lúc cửa phòng tắm khép lại.

Thượng Quan Nhất đưa tay lau vết máu trên khoé môi mình. Loại cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều dập nát chẳng còn hình dạng này là sao. Tay anh đặt lên ngực mình.

“Sở Vãn Tình!”

Đầu anh rất đau, hình ảnh người con gái ấy và lời ước hẹn. Tất cả đều rất mơ hồ… Đã rất lâu, rất lâu rồi anh không biết mình chờ đợi cái gì. Và khi Sở Vãn Tình xuất hiện.

[…]

Sở Vãn Tình ở bên ngoài lo lắng không yên.

“Anh vào một mình có ổn không. Có khi nào ngất trong phòng tắm hay không?”

Lẩm bẩm một lúc càng khiến cô lo lắng không yên.

Lại một cuộc gọi báo đến.

Cô đi đến mở ra xem. Là một dãy số lạ.

Chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng ấn nghe.

Không đợi cô lên tiếng, bên kia đã trả lời.

[Vãn Tình có phải không? Tớ là Vân Hà đây.]

“Vân Hà! Sao cậu biết số của tớ?”

[Tớ vừa gặp một vài người cùng khóa với chúng ta ngày trước. Chúng ta có thể gặp nhau không? Vài hôm nữa, tớ phải đi rồi.]

“Được! Mai gặp. Cậu cứ nhắn địa chỉ và thời gian qua cho tớ. Tớ nhất định sẽ đến.”

[Được rồi! Tớ sẽ nhắn sang cho cậu.]

Sở Vãn Tình nhìn màn hình điện thoại tối lại. Là giọng của Vân Hà nhưng nghe có vẻ không giống lắm. Dường như, cô ấy muốn ám chỉ cho mình biết đều gì đó nhưng hiện tại lại không nghĩ ra được.

“Có việc gì sao?”

Sở Vãn Tình giật mình. Cũng không biết anh ra từ lúc nào.

Cô đặt điện thoại xuống bàn.

“Anh ổn không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra. Em thấy dạo này, anh rất lạ.”

Thượng Quan Nhất xoa xoa mái tóc cô.

“Anh ổn. Ai vừa gọi đến?”

Sở Vãn Tình cũng không hề giấu giếm kể lại cho anh.

“Vân Hà!”

Anh lập lại cái tên này.

Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Anh quen cô ấy sao?”

Thượng Quan Nhất rũ mắt xuống nhìn cô.

Tay anh xoa xoa mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng.

“Em đang ghen sao?”

Sở Vãn Tình khựng lại, vội vàng nhìn xuống. Tay xoa xoa vào nhau rõ ràng đang chột dạ.

“Em…”

Cô ngập ngừng không biết giải thích thế nào.

Lại nghe giọng anh ấm áp hơn thường ngày. Không còn là vẻ lạnh nhạt.

“Trong mắt anh, hành động của em lại rất đáng yêu. Lúc ở cạnh anh, em không cần gò bó, chỉ cần thích cứ làm. Việc còn lại, anh sẽ giúp em giải quyết.”

“Hả?”

Sở Vãn Tình ngây ra trước câu nói của anh. Sau đó, cô lại ngập ngừng.

“Anh không khó chịu khi em xen vào cuộc sống của anh sao?”

Anh lắc đầu.

“Vốn dĩ ngay lần đầu đã liên quan đến nhau rồi. Hy vọng, em sẽ không xem nó là gánh nặng.”

Sở Vãn Tình ôm chặt lấy anh, mặt tựa vào lồng ngực lắng nghe nhịp tim anh. Giọng cô rất khẽ.

“Ngược lại mới đúng. Cám ơn anh đã không xem em là gánh nặng.”

Ở bên cạnh anh, cô thật sự rất thoải mái. Một thứ cảm giác mà cô chưa bao giờ có.