Cô thật sự không biết nơi này có bao nhiêu bí mật. Tại sao nó luôn khiến cô có một cảm giác kì lạ.
Rời khỏi dòng suy nghĩ bởi qua lớp vải cô đã cảm nhận được cái nóng nhàn nhạt xuyên qua.
Cô liền xoay người lại.
Bàn tay của anh đều là máu.
“Anh sao vậy? Đừng làm em sợ.”
Cô hốt hoảng nắm lấy tay anh muốn kiểm tra, nước mắt cô lưng tròng.
“Trầy xước ngoài da thôi.”
Anh giấu ra sau lưng, trấn an cô.
“Không được! Lần này, anh phải nghe em. Đến bệnh viện đi.”
Cô cũng không quan tâm anh chịu hay không. Giờ cô chỉ có thể nghĩ đến việc đó đầu tiên.
Thượng Quan Nhất biết cô cũng vì lo lắng cho mình. Anh cũng nhượng bộ mặc cho cô kéo đi.
[…]Bệnh viện.
Vừa vào đến nơi, không biết trái đất này tròn hay do cô xui xẻo. Lại va phải người không muốn gặp.
Tô Lương từng là bạn thời đi học của cô. Cũng xem như là thanh mai trúc mã. Anh ta khoát trên người bộ quần áo bác sĩ.
“Vãn Tình!”
Anh ta hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Sở Vãn Tình ngày trước và bây giờ rất khác nhau.
Sở Vãn Tình nép vào người anh tránh né bàn tay Tô Lương.
“Xin anh tự trọng. Chào hỏi cũng không nên động tay động chân.”
“Xin lỗi em. Anh chỉ là…”
Thượng Quan Nhất ôm lấy cô.
“Đi thôi.”
“Vâng!”
“…” Tô Lương nhìn theo. Người bên cạnh Sở Vãn Tình là ai sao lại thân mật như vậy.
[…]Sở Vãn Tình ngồi bên ngoài chờ bác sĩ băng bó vết thương cho anh.
Bên trong phòng.
Không ngờ, người băng bó vết thương cho anh lại là Tô Lương.
Lúc này, anh ta quan sát Thượng Quan Nhất.
“Anh là gì của Vãn Tình?”
Thượng Quan Nhất nhếch môi.
“Vãn Tình là vợ tôi. Người ngoài không nên gọi thân mật như vậy.”
“Cái gì?”
Anh ta hơi kinh ngạc. Tuy nhiên, anh ta đã thu lại dáng vẻ ganh tị tiếp tục công việc của mình.
“Để tôi xem vết thương cho anh.”
Thượng Quan Nhất giữ tay anh ta lại.
“Không cần thiết. Qua loa là được rồi.”
“Tôi là bác sĩ, anh phải nghe tôi.”
Tay anh ra vừa chạm vào Thượng Quan Nhất. Dường như mọi thứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
[…]Sự xuất hiện của một người khiến cho mọi thứ dường như thay đổi.
Thượng Quan Nhất nhìn người đàn ông uy nghiêm trước mặt.
“Ông là ai?”
Ông ta cười khuẩy một cái.
“Nếu muốn biết. Ta sẽ đưa con đến một nơi.”
Lời vừa dứt.
Mọi cảnh vật đều thay đổi. Người đàn ông bên cạnh đã biến mất.
Trước mắt anh đều là cây cối. Men theo con đường mòn nhỏ anh cứ bước về phía trước.
Tiếng suối chảy róc rách qua khe đá hoa cùng âm thanh của thiên nhiên cứ như một bản nhạc hoà tấu.
Giọng người con gái vang lên dù rất khẽ nhưng vẫn khiến bước chân anh khựng lại.
Tay anh vén nhẹ tán lá nhưng bàn tay lại xuyên qua. Thượng Quan Nhất nhíu mày, chạm vào chiếc lá lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy. Anh nhìn qua khe hở nhỏ. Xin hãy đọc 𝘵ruyện 𝘵ại ⩶ 𝗧 𝗥 u M 𝗧 𝗥 𝑼 Y e N.Vn ⩶
Cô gái nhỏ nhắn với trang phục màu trắng, mái tóc đen láy xoả dài. Cô đang trêu một chú chó nhỏ.
“Ta rất chán khi suốt ngày cứ phải quanh quẩn trong nhà rồi. Phải chi có ai chơi cùng ta thì tốt biết mấy.”
Miệng nhỏ lẩm bẩm rồi lại thở dài, cô gái nhỏ đứng.
“Vãn Tình!”
Anh bước ra gọi.
Nhưng cô không nghe thấy.
Anh vài bước đã đến trước mặt cô.
Sở Vãn Tình bước xuyên qua người anh.
Thượng Quan Nhất mím môi. Sao lại như vậy? Ông ta đã dùng tà thuật gì trên người mình sao? Rõ ràng, ông ta có mục đích gì đó.
Xoay người lại, anh bước theo sau cô.
Đi được một đoạn, cô ngồi xuống tay chống lên má.
“Vãn Tình!”
“Tiểu Linh! Sao cậu đến được đây?”
“Xuỵt! Nhỏ tiếng một chút. Không phải cậu muốn ra ngoài sao. Tớ có cách đây?”
“Thật sao?”
Vãn Tình kích động.
Tay Tiểu Linh che miệng cô lại ra giấu im lặng.
Vãn Tình gật đầu.
Cô ta nới lỏng tay ra.
“Ba mẹ tớ có việc bàn bạc với ba mẹ cậu. Nhân cơ hội đó, chúng ta ra ngoài chơi.”
“Nhưng…”
“Yên tâm! Tớ có chìa khóa nè.”
Cô ta vừa nói vừa lấy ra chùm chìa khóa.
“Sao cậu…”
“Tớ trộm đó. Đi thôi.”
Vãn Tình tất nhiên sẽ không nghĩ ngợi nhiều mà chạy theo. Vì cô đã muốn ra ngoài từ lâu lắm rồi.
Thượng Quan Nhất luôn đi theo phía sau cô. Anh cũng muốn biết tại sao ông ta lại đưa anh đến đây.
Thành công trốn ra khỏi cánh cổng lớn.
Cả hai chạy giỡn dưới cánh đồng hoa trải dài.
“Đẹp quá!”
Vãn Tình đưa tay chạm vào chúng.
“Vãn Tình! Chúng ta sang kia chơi đi. Bên con suối nhỏ rất nhiều cá. Cậu có thể chạm vào chúng.”
“Thật sao. Đi nhanh lên.”
Một người ít được ra ngoài như Vãn Tình thì chuyện như vậy sẽ dễ dàng gây sự thích thú từ cô.
Đúng như cô ta nói thật sự có một con suối.
Làn nước trong xanh, những con cá nhỏ lượn lờ.
“A… Có cá thật. Dễ thương quá.”
Tiểu Linh liền lên tiếng.
“Cậu có thể bước xuống gần tảng đá lớn là có thể chạm được vào chúng rồi.”
“Thật sao.”
Vãn Tình thích thú tiến về phía tảng đá. Cô bỏ đôi hài trắng ra khỏi chân, bước lên.
Quả thật nơi này rất nhiều cá. Chúng tụ tập thành một đàn lớn vô cùng đẹp mắt. Cô ngồi xuống đưa chân xuống nước.
Dòng nước mát lạnh của thiên nhiên hoàn toàn khác biệt với ở nhà rất nhiều. Cô đung đưa.
“Tiểu Linh! Cậu cũng sang đây ngâm chân đi. Nước rất mát.”
“Cậu đợi tớ một chút. Tớ đi hái vài cành hoa về kết vòng cho cậu.”
“Tiểu Linh!”
Vãn Tình muốn gọi lại nhưng cô ta đã đi mất rồi.
Vãn Tình nhìn mình trong làn nước trong xanh rồi mỉm cười.
Thượng Quan Nhất đứng bên cạnh.
Một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh.
“Vãn Tình!”
Anh đưa tay nhưng tất cả đều vô ích. Lần đầu tiên, anh cảm thấy bất lực như vậy.
“A…”
Tiếng thét của cô vang lên.
Sau đó là tiếng người rơi xuống nước.
Ùm!
Người đẩy ngã Vãn Tình không ai khác chính là Tiểu Linh.
Cô ta nhìn Vãn Tình mất dạng trong làn nước nở nụ cười.
“Vãn Tình! Cậu đừng trách tôi. Giữa chúng ta không nên tồn tại cùng một nơi.”