Sở Vãn Tình khi nhìn thấy Thượng Quan Điền có chút sợ hãi. Ánh mắt đó cứ như rất ghét cô, mà giữa họ có bao giờ gặp nhau đâu.
Thượng Quan Nhất kéo cô ra sau lưng mình.
“Thượng Quan gia! Dáng vẻ uy nghiêm của ngài có phải đặt sai chỗ rồi không.”
Thượng Quan Điền thu lại ánh mắt.
“Haha… Ta nào có ý gì. Cậu chắc có hiểu lầm gì đó.”
Ông nội Sở thấy vậy liền lên tiếng.
“Xin lỗi ngài. Bọn trẻ bây giờ không hiểu chuyện. Mong ngài rộng lòng bỏ qua. Tôi sẽ dạy dỗ lại.”
Thượng Quan Điền xua tay.
“Không sao. Không sao.”
Ông nội Sở có chút không vui, vẫn cố nở nụ cười.
“Mời ngài!”
Thượng Quan Điền bước theo.
Sở Vãn Tình quả thật rất ỷ lại vào Thượng Quan Nhất. Cứ như chỉ cần có anh bên cạnh, sóng gió gì đều không đáng sợ nữa.
Tuy nhiên, trong mắt một số người lại là ghét cay ghét đắng.
Chợt cô nhìn thấy một người quen thuộc muốn gọi rồi lại thôi. Vì cô ấy đã bước theo họ vào trong rồi.
“Hay do em nhìn lầm.”
Sở Vãn Linh nhìn hai người thân mật còn cả dáng vẻ này của Thượng Quan Nhất càng khiến cô ta ganh tị đến phát điên. Có phải là hai người hoàn toàn khác nhau không. Người hôm đó quần áo nhếch nhác còn cả những vết thương mới cũ. Sao giờ nhìn người này…
“Chị Vãn Linh. Chị đã khỏe hẳn chưa?”
Sở Vãn Tình liền đến lo lắng hỏi thăm. Quả thật dạo thời gian gần đây rất nhiều chuyện khiến chị em hiểu lầm lẫn nhau. Nhưng dù sao cũng là người một nhà cô không muốn càng thêm lớn chuyện.
“Em còn nhớ đến người chị này sao. Bên vực người ngoài khiến cả nhà đều bị người ngoài cười nhạo.”
“Em… Anh ấy không phải người ngoài mà.”
Cô rũ mắt.
Thượng Quan Nhất siết chặt tay cô.
“Nếu tôi không nể mặt Vãn Tình. Người làm chị như cô sớm đã…”
Nói đến đây, anh hơi kéo dài âm lại không nói hết.
Cả người Sở Vãn Linh rung lên bần bật.
“Em nghe không. Cậu ta đang hăm dọa chị. Cậu ta…”
Cô ta sợ đến không thể nào nói hết được câu, chân rung rẩy lùi lại.
Sở Vãn Tình ngược lại không cảm thấy được gì cả.
“Chị Vãn Linh. Em biết chị không thích anh ấy nhưng cũng không nên du khống như vậy.”
“Em…”
Mọi người lúc này mới để ý lại to nhỏ.
“Hoá ra là ganh tị nhị tiểu thư có người chồng như idol. Còn đồn đại không tốt.”
“Chúng tôi cũng thấy vậy. Nhìn cốt cách là biết người không bình thường.”
“Tin đồn đại thời gian qua tôi nghĩ là do…”
Sở Vãn Linh lườm họ.
“Các người cút hết cho tôi.”
“Đi thì đi. Chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
“…” Sở Vãn Linh sắc mặt càng khó coi.
Từ lúc nào, mọi chuyện đều đảo lộn.
Thượng Quan Nhất nhếch nhẹ môi, anh ôm lấy cô.
“Vào thôi.”
Sở Vãn Tình gật gật đầu.
“Mình vào thôi chị. Đừng để ông chờ.”
Hai người bước qua người cô ta.
Lần đầu tiên, cô ta bị xem nhẹ như vậy, tay siết chặt lại. Nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
“Hai người chờ đó.”
Hiện tại, cô ta không thể làm gì họ. Nhưng trong công việc, chưa hẳn là không có cơ hội. Tay cô ta dần dần thả lỏng ra nhếch mép cười lạnh. Xoay người bước theo sau.
[…]***
Bên trong phòng khách.
Thượng Quan Điền nhìn một vòng.
“Sở Thị nhìn chung khá hợp ý với tôi. Còn trong công việc, tôi hy vọng cũng như vậy.”
Ông nhận lấy tách trà nóng từ tay ông nội Sở. Đưa lên môi nhấp một ngụm rồi nói.
“Tất nhiên, chúng ta cùng cố gắng để mọi chuyện thuận lợi nhất có thể.”
Ông nội Sở liền trả lời.
Lúc này, ông ta mới mở ra hợp đồng trên bàn lật xem. Sau đó lại đưa cho Vân Hà.
Vân Hà nhận lấy.
Ông nội Sở không hiểu lắm, tuy nhiên vẫn chờ đợi Thượng Quan Điền lên tiếng.
Quả thật, mọi thứ có chút kì lạ.
“Sở gia không cần lo lắng như vậy. Cứ như người một nhà là được rồi.”
Thượng Quan Điền khẽ cười lên tiếng.
“Vậy…”
Ông nội Sở muốn hỏi rồi lại thôi.
Thượng Quan Điền đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn bên ngoài.
“Tôi sẽ giao lại cho Vân Hà để cô ấy có cơ hội tiếp cận công việc hơn. Hy vọng, Sở gia sẽ chiếu cố.”
Ông nội Sở liền đáp.
“Tất nhiên, tất nhiên.”
Vân Hà gật đầu.
“Sở gia chiếu cố.”
Ý của Thượng Quan Điền là sẽ cho Vân Hà ở lại Sở Thị để tiện cho công việc.
“Không cần khách sáo. Người được Thượng Quan gia tín nhiệm như vậy hẳn là năng lực không tầm thường.”
Ông nội Sở khen ngợi.
“Không dám. Thượng Quan gia là đang cho cháu cơ hội để học hỏi Sở gia đây.”
Cuộc nói chuyện cứ như chẳng có gì liên quan đến công việc. Nhưng rõ ràng là Thượng Quan Điền đã chấp nhận hợp đồng nghìn tỷ từ Sở Thị mà không có bất kỳ yêu cầu gì.
Chỉ có Vân Hà là tâm trạng có chút rối rắm. Tay đặt phía sau siết chặt lại lần nữa. Tất cả, mọi chuyện đều nằm trong suy tính của Thượng Quan Điền. Mình phải làm thế nào đây?
[…]Bên ngoài, Sở Vãn Tình đưa anh đi làm quen với mọi thứ xung quanh vô cùng nghiêm túc.
Thượng Quan Nhất tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô vợ nhỏ huyên thuyên. Nhưng lại rất đáng yêu.
Sở Vãn Tình quay lại nhìn anh.
“Em… Có phải anh không được vui.”
Anh lắc đầu, cong môi.
“Đang nghiêm túc nghe em dạy việc đây.”
Sở Vãn Tình lúc này mới biết anh đang trêu mình.
Cô đánh vào anh.
“Dám trêu em.”
Anh ôm cô vào lòng.
“Không trêu. Anh đang rất nghiêm túc ngắm dáng vẻ đáng yêu của em.”
Sở Vãn Tình chun mũi, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Tạm tha cho anh.”
Bên ngoài cửa kính.
Gương mặt vặn vẹo của Sở Vãn Linh càng khó coi vô cùng. Hai người này xem đây là chốn không người chắc.