Rate this post

Cổ Trấn Ẩn Du.

Thượng Quan Điền sau nhiều lần được thuộc hạ báo cáo lại lí do không thể tiếp cận được Sở Văn Tình. Tuy nhiên, ông ta cũng không quá manh động vì còn một quân cờ vẫn chưa ra tay.

“Chủ nhân! Tiếp theo phải làm sao?”

Ông ta phất tay.

“Lui xuống, tạm thời đừng manh động. Ta tự có cách.

“Vâng!”

Mọi người bước ra ngoài.

Tay ông ta xoay xoay vật gì đó liền siết chặt.

[…..]

Quay lại phía Vân Hà.

Cô ta ánh mắt vẫn không rời khỏi lọ thuốc nhỏ trong tay mình. Từng nghe qua loại thuốc này rất độc. Chỉ cần một giọt cũng khiến người uống nó phát độc mà chết ngay lập tức mà không rõ lí do. Mình phải làm sao đây?

Chợt giọng nói của ai đó cứ văng vẳng bên tai. Loại âm thanh đang thôi thúc cô làm việc gì đó.

Ánh mắt Vân Hà dường như thay đổi. Miệng lẩm bẩm.

“Sở Vãn Tình phải! Phải chết.”

Tại một nơi khác.

Người đàn ông mang chiếc mặt nạ quỷ, trong bộ quần áo kì dị. Trên áo ông ta có một biểu tượng hình rắn chín đầu. Dường như nó là một bộ tộc.

Vì những người có mặt ở đây đều có cùng một biểu tượng.

“Chủ nhân! Cuối cùng chúng ta cũng đợi được đến ngày này. Giờ tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào?”

“Tạm thời cứ ở yên. Ta tự có sắp xếp.”

“Vâng!”

Lúc này, tất cả mọi người đều bước ra ngoài. Tay ông ta siết chặt miếng ngọc bội màu đen tuyền.

“Ta xem ngươi có thể làm gì đây”

Ánh mắt hướng về phía cánh cửa đang khép chặt phía trước. Cuối cùng, ta cũng đợi được ngày này.

[…]

Quay lại phía Sở Văn Tình và Thượng Quan Nhất.

Quả thật cuộc sống hiện tại của hai người rất vui vẻ hạnh phúc.

Sở Vãn Tình từ lúc ở cạnh anh đã hiểu được cảm giác được yêu thương là như thế nào.

“Nhất! Vân Hà đến nhà chúng ta chơi được không?”

“Sao lại hỏi anh”

Anh vuốt ve mái tóc cô cưng chiều.

“Tất nhiên, em phải tôn trọng ý kiến của anh rồi. Nếu anh không thích thì..”

“Em vui là được.”

Sở Vãn Tình mỉm cười.

“Anh thật tốt.”

Cô vòng tay ôm lấy anh.

Sau đó liền vui vẻ lấy điện thoại trên bàn gọi cho Vân Hà.

“Vân Hà! Mai cậu đến nhà tớ đi.”

[Tớ sẽ đến sớm.

“Được rồi mai gặp”

[Mai gặp!]

Vãn Tình đặt điện thoại xuống.

“Đúng rồi, chị Vãn Linh dạo này rất lạ. Em có cảm giác chị ấy thay đổi rồi. Lúc trước, chị ấy rất tốt với em. Nhưng mà…

Nói đến đây, cô lại im lặng.

“Đừng suy nghĩ đến việc không vui. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

“Ùm!”

Cô gật đầu.

Nhưng có một việc đến giờ cô vẫn không hiểu.

Cô đưa tay sờ lên mặt anh.

Thượng Quan Nhất nắm lấy tay cô.

“Em không sợ nhìn thấy chúng à?”

Sở Văn Tình lắc đầu thật mạnh. Cô thấy rất đẹp mà.

Anh khẽ cười.

“Ngốc! Có những chuyện cứ đơn giản một chút sẽ tốt hơn”

“Nhưng em luôn có cảm giác rất lạ.”

Anh niết lên mũi cô cưng chiều.

“Không phải anh vẫn luôn ở đây bên cạnh em sao. Những thứ khác cũng không còn quan trọng nữa.”

Sở Vãn Tình chun mũi lên. Lời anh nói không sai. Chỉ cần anh bên cạnh là đủ rồi. Có thể thời gian này luôn có những chuyện kì lạ xuất hiện nên cô hay suy nghĩ lung tung.

“Nhớ lời anh nói đó. Không được rời xa em.”

“Ừm! Anh hứa”

[…]

Sáng hôm sau.

Vân Hà rất giữ lời hứa đến khá sớm.

Trên tay cô ta đều là một số trái cây mà Vãn Tình thích ăn.

Vãn Tình khẽ cười nhận lấy từ tay cô ta.

“Cậu đến chơi là được rồi.”

“Haha… Cũng không thể tay không đến thăm nhà cậu.”

Ánh mắt Vân Hà nhìn vào trong dường như đang quan sát gì đó.

Thấy cô ta ngập ngừng. Vãn Tình khẽ cười.

“Anh ấy ra ngoài mua đồ cho tớ rồi. Thật sự anh ấy rất tốt, cậu đừng lo lắng.”

“Haha… Tớ không có ý đó.”

Vân Hà bước vào.

Xung quanh không hề có kết giới hay đều gì khác lạ. Hay là mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng như vậy cũng là một đều tốt.

Nụ cười cô ta dường như có chút nhếch lên không rõ ràng.

Vãn Tình vừa bước ra chợt khựng lại.

Dường như Vân Hà có gì đó rất khác nhưng cô lại không biết khác ở đâu. Hay là do cô lại gặp ảo giác rồi.

“Cậu cần tớ phụ giúp gì không?”

Vãn Tình hồi phục tinh thần, nở nụ

cười.

“Không cần. Tớ gọt trái cây xong rồi.”

Trên tay cô là đĩa trái cây và hai ly nước ép.

[…..]

Tại một nơi khác.

Ngược chiều ánh sáng, bóng người kéo dài mờ ảo cũng không thể nhìn rõ được là ai.

Xung quanh, rất nhiều luồng ánh sáng lập lòe như cố tình giữ chân.

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo.

“Trò trẻ con này cũng muốn giữ chân ta.”

Một luồng gió lạnh kéo qua. Tên cầm đầu liền bị tóm lại.

Linh hồn liền bị hút cạn.

Chân thân là một con rắn liền hiện ra, nằm bất động dưới nền gạch.

Những tên còn lại liền hoảng hốt có vẻ lùi bước.

“Ai muốn như hắn thì ở lại.”

Vừa nghe câu này, bọn họ liền biến mất.

Tu luyện vài trăm năm mới có thể trở thành hình dáng con người. Họ không muốn cứ như vậy mà tan biến.

Kết giới xung quanh liền biến mất.

Nụ cười hờ hững trên môi.

“Mộ Thụy Sinh! Ngươi tự đề cao mình quá rồi.”

Một mũi tên kì lạ mang theo luồng khí lao thẳng về phía anh.

Kết giới vô hình liền xuất hiện.