Mắt cô chớp chớp ngây ngốc một lúc mới xoay người lại.
“Sao anh ăn mặc không đàng hoàng vậy.”
Không có tiếng đáp trả, cô chậm chạp liếc mắt lại.
Nhưng một giây sau, cả người cô đều bị áp chặt vào cánh cửa.
Hơi thở nóng rực khiến cô hít thở có chút không thông. Tay chống lên ngực anh đẩy mạnh nhưng khi chạm vào thì cảm xúc ấy khiến cô không biết phải làm sao. Những ngón tay nhỏ khẽ cọ vào ngực anh… Nhìn người gầy nhưng lúc này lại hấp dẫn chí mạng nha. Vừa nghĩ đến mình vừa có ý định gì cô muốn bóp cổ mình chết cho rồi. Nhưng tay lại không nghe lời một chút nào vậy.
Anh giữ lấy tay cô áp lên đỉnh đầu.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Anh không nói gì cả, cúi thấp người xuống. Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô.
“Hư hỏng.”
“Hả?”
Tay anh tát vào mông cô.
“A… Sao, sao anh dám…”
Cô trừng mắt xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên. Anh lấy quyền gì mà…
“Lần sau, không chỉ đánh mông. Nếu không muốn bị đánh, đừng đến gần tôi.”
Anh nới lỏng tay ra, bước ra ngoài.
Sở Vãn Tình tức lại không thể làm gì được, xoa xoa mông.
“Ai muốn đến gần anh chứ. Làm ơn mất oán. Biết vậy, tôi mang đổ bỏ còn hơn cho anh ăn.”
Cô liếc mắt nhìn phía sau anh. Vai rộng eo thon. Trề môi.
“Quái dị thì có.”
Nhưng những vết thương đó ở đâu mà ra.
Cô vẫn đứng ngây người ở cửa suy nghĩ.
Vừa ngẩng mặt lên. Cơ bụng này… Nếu sờ vào sẽ thế nào? Thật sự cô muốn tát cho mình một cái cho rồi. Từ lúc nào, cô lại thành nhan khống rồi.
“Anh muốn gì?’
Cô ghét bỏ nói.
“Tôi nên hỏi cô thì có. Muốn nhìn tôi tắm à.”
“Vậy anh dám để tôi nhìn chắc.”
Cô không hề chịu thua kém.
Anh nhếch môi, bước qua người cô đi vào trong. Tự nhiên cởi thắt lưng nén sang một bên.
“…” Sở Vãn Tình miệng giật giật. Tên này định cởi thật sao.
Tay anh vừa đặt lên khoá kéo.
Sở Vãn Tình thét lên chạy nhanh ra ngoài.
“Đồ điên, biến thái.”
Anh cong môi.
“Gan thỏ lại cho mình là hổ.”
[…]Sở Vãn Tình trùm kín chăn. Tay xoa xoa gương mặt nóng bừng lên.
“Mình chắc sắp điên với tên này rồi.”
***
Sở Vãn Linh đang ngồi cùng ba mẹ mình. Giọng lo lắng.
“Ba mẹ! Lúc nãy vô tình con đi ngang qua chỗ Vãn Tình. Con nghe ấy… Như vậy có ổn không? Tên đó có vấn đề gì không? Lỡ như…”
Vừa nghe như vậy Tống Na liền khóc lóc.
“Ông tìm cách đi. Lỡ tên đó điên điên khùng khùng rồi… Sao số con gái tôi lại khổ như vậy.”
“Bà có im đi không. Ba nói chỉ cần hai năm sẽ nhanh qua thôi.”
“Nhưng đến lúc đó ai dám cưới nó nữa chứ. Đến lúc đó phải làm sao?”
Bà ta lau nước mắt.
Sở Vãn Linh ôm lấy bà ta.
“Mẹ đừng lo. Đến lúc đó, con sẽ nhờ anh Trần Hưng tìm cho em ấy một nơi đàng hoàng để nương tựa.”
“Con thật ngoan.”
Lúc này. Sở Đăng về đến.
Cả ba người đứng dậy.
“Ba, ông nội!”
Vẻ mặt ông thật sự rất tốt không còn cáu gắt như mấy ngày qua.
Cô ta dịu giọng.
“Ông nội uống trà. Ông đang có chuyện vui đúng không?”
Ông nội Sở bật cười.
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng tạm thời không thể nói. Sau vài hôm nữa, mọi chuyện ổn thoả ông sẽ nói với mọi người.”
“Vâng!”
Ông nội Sở nhìn một vòng.
“Vãn Tình đâu rồi?”
Cô ta ũ rũ khi nhắc đến em gái.
“Trưa nay, anh Trần Hưng đến thăm cháu. Vãn Tình nhìn thấy, con bé lại tủi thân nên không ra khỏi phòng.”
“Hừ! Mặc kệ nó.”
“Ngày mai, cháu theo ông đến một nơi.”
“Vâng!”
Suy nghĩ một lúc, cô ta mới nói tiếp.
“Còn Vãn Tình thì sao ạ? Công việc của em ấy… Ông có sắp xếp gì không?”
Ông nội Sở khựng lại.
“Tạm thời cứ cho nó nghỉ ngơi vài hôm. Ông sẽ sắp xếp một công việc khác phù hợp hơn. Còn nữa, ông giao nhóm thiết kế do Vãn Tình phụ trách lại cho cháu.”
“Vâng!”
Trong lòng cô ta cười đắc ý. Vãn Tình ơi Vãn Tình, thật tội cho em gái của tôi. Danh tiếng đã xấu giờ đến công việc cũng mất. Còn phải chung đụng với kẻ thấp kém ở dưới đáy xã hội.
Sở Vãn Tình vừa bước ra nghe ông nội nói như vậy.
“Ông nội! Cháu có thể tiếp tục công việc. Vì sao lại không cho cháu làm.”
Ông nội Sở ngẩng mặt lên.
“Cháu nghĩ cả Phương Bắc này ai dám hợp tác với cháu. Tạm thời cứ để cho Vãn Linh thay thế. Khi mọi chuyện lắng xuống, ông sẽ sắp xếp.”
“Nhưng…”
Cô còn muốn nói thêm gì đó.
Sở Vãn Linh đã đi đến ôm tay cô lắc đầu, nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy.
“Ông đang không vui. Để vài hôm nữa chị sẽ giúp em nói với ông nội.”
Sở Vãn Tình mím môi, dù không cam tâm vẫn gật đầu.
Sở Nghệ và Tống Na ngược lại nghe con gái mình bị ủy khuất không hề lên tiếng mà còn cảm thấy may mắn. Vì sau này, họ sẽ có một chỗ dựa vững chắc chính là Sở Vãn Linh.
Ông nội Sở nhìn cô.
“Cháu đừng trưng ra gương mặt đó với ông. Chuyện cháu khiến Sở gia xấu hổ trước bao nhiêu người ông còn chưa trị tội. Còn cậu ta đâu rồi?”
Sở Vãn Tình mắt chớp chớp.
“Ông hỏi ai?”
Ông nội Sở tức chết với đứa cháu gái này. Cái gì cũng có thể chấp nhận được chỉ có cái tội không linh động lắm.
“Chồng cháu đâu?”
“…” Sở Vãn Tình. Chồng sao? Sao nghe từ này mình cảm thấy rất lạ lẫm. Hai người xa lạ, chỉ vì một chút việc ngoài ý muốn lại trở thành vợ chồng. Mà thật ra, cô cũng không bài xích anh ta cho lắm. Chỉ có đều, anh ta thì ngược lại.