Rate this post

Nửa tiếng sau.

Cả hai đều thay đồ và trang điểm xong hết mới đi xuống lầu. Nhàn Nhi ra hiệu cho một người làm. Người này đi gọi hết những người làm kia lại.

Sau khi thấy đầy đủ Nhàn Nhi mới dặn dò: “Em ấy là em họ của tôi, tên Di Ninh! Em ấy sẽ ở đây hai tuần, vậy nên nếu em ấy cần gì thì phải giúp. Mọi người đều phải nghe theo em ấy sắp xếp.”

“Vâng!” Người làm cúi đầu đồng thanh nhưng Di Ninh liền lên tiếng xua tay: “Không cần phải như vậy đâu, cứ bình thường là được rồi.”

“Em là em chị, là khách quý của chị. Cho nên chị không cho phép ai bắt nạt hay nói xấu em, hiểu chưa?” Nhàn Nhi nhìn Di Ninh nói, ánh mắt đầy sự cương quyết.

Di Ninh cảm thấy may mắn khi có chị họ tốt thế này, cô cười cười kéo tay Nhàn Nhi: “Được rồi mà chị, đi thôi!”

“Ừm!” Nhàn Nhi gật đầu sau đó rời đi cùng Di Ninh.

Người làm theo lệnh đem hành lý của Di Ninh để ở trong phòng của Nhàn Nhi sau đó rời đi. Tuy cô ấy nghiêm khắc nhưng đối xử với mọi người đều rất hòa nhã, chưa từng khiến ai mất lòng.

Xe chạy đến trước nhà Duật Quân thì dừng lại, Di Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Duật Quân. Khi thấy anh bắt máy thì cô ngồi trong xe nhìn lên hướng cửa sổ: “Anh xuống dưới nhà đi, phải tự anh mở cửa nha.”

Duật Quân nhìn theo hướng cửa sổ sau đó đi xuống lầu, vừa đi vừa hỏi: “Em đang ở trong xe phải không? Đến sao không nói để anh đi đón?”

La Di Ninh và Kim Nhàn Nhi mở cửa xuống xe, cô đứng ở trước cửa nói: “Em muốn cho anh bất ngờ, mà không thấy anh bất ngờ chút nào.”

“Tút tút”

La Di Ninh nhìn màn hình điện thoại, Duật Quân đã tắt máy rồi. Có lẽ Duật Quân đã xuống tới cổng nên mới cúp máy. La Di Ninh đứng ở trước cửa nhìn sang Kim Nhàn Nhi cười.

La Di Ninh rất muốn xem biểu hiện của Duật Quân khi thấy cô mặc đầm. Cánh cửa vừa mở ra thì trước mặt Duật Quân là một La Di Ninh đang mặc chiếc váy trắng trễ vai dài ngang gối, tóc xõa dài và tô chút son.

Trong nhất thời Duật Quân liền đứng lặng người, bởi vì cậu bị vẻ đẹp ấy thu hút mất rồi. La Di Ninh huơ huơ tay trước mặt Duật Quân hỏi: “Anh Quân! Sao lại im lặng rồi? Bộ em mặc xấu lắm sao?”

La Di Ninh hỏi nhưng Duật Quân không trả lời. Lúc này cô mới quay sang nhìn Kim Nhàn Nhi trách: “Tại chị đó! Em đã bảo mà, anh ấy bất động luôn rồi kìa.”

“Là em đẹp nên Duật Quân mới đơ người đấy.” Kim Nhàn Nhi cười với La Di Ninh sau đó vỗ vai Duật Quân: “Quân! Em ấy đẹp quá nên mất hồn luôn rồi sao?”

Duật Quân bị cái vỗ vai của Kim Nhàn Nhi làm cho bừng tỉnh. Thật ra thì trước giờ Duật Quân chưa từng thấy La Di Ninh ăn mặc thế này. Hôm nay cô đến đây lại thay đổi khác mọi ngày nên cậu có chút bất ngờ.

Duật Quân cười trừ xoa đầu La Di Ninh: “Hôm nay em mặc đẹp lắm! Anh còn tưởng là nhìn nhầm đấy.”

“Là chị Nhi bảo em mặc để cho anh bất ngờ.” Di Ninh cười nhìn Duật Quân, cô khá vui vì được cậu khen.

Đúng thật là Duật Quân rất bất ngờ, cậu nhìn cô hỏi thăm: “Em đến đây với ai? Rồi khi nào thì về? Ba em có biết không?”

La Di Ninh nghe vậy thì cười vui vẻ: “Ba em biết nhưng ông ấy cho phép rồi. Em đến đây một mình và sẽ ở lại đến hết kỳ nghỉ. Vậy nên anh và chị Nhi nhớ dẫn em đi chơi đấy.”

Duật Quân gật đầu sau đó nhìn hai người: “Em với Nhàn Nhi đợi anh chút! Anh vào trong lấy xe sau đó chúng ta đi ăn, rồi hãy đi khu vui chơi nha.”

Cả hai gật đầu, tuy La Di Ninh vui vẻ hòa đồng nhưng vẫn có một linh cảm rất tốt. Cô cảm thấy giữa Nhàn Nhi và Duật Quân có chút vấn đề, nhưng lại không biết là điều gì.

Lát sau Duật Quân lái xe ra, La Di Ninh định ngồi ở ghế phụ nhưng cuối cùng cô ngồi vào ghế sau cùng Kim Nhàn Nhi khiến Duật Quân và Kim Nhàn Nhi có chút bất ngờ.

Duật Quân sau đó lái xe rời đi mà không nói gì. Kim Nhàn Nhi nhìn La Di Ninh nói nhỏ: “Sao em không ngồi ghế phụ với Quân vậy?”

“Em không bỏ chị đâu, vậy nên em ngồi với chị.” La Di Ninh cười nụ cười ngây thơ, nhưng đâu ai biết được đầu óc cô nhạy bén như thế nào.

Kim Nhàn Nhi xoa đầu La Di Ninh cười: “Ngốc quá! Em với anh ấy đang tìm hiểu thì phải ở gần nhau hơn chứ.”

“Còn nhiều thời gian mà chị! Mà hôm nay chúng ta đi đâu trước?” La Di Ninh nhìn Kim Nhàn Nhi chuyển qua chủ đề khác.

Kim Nhàn Nhi suy ngẫm một hồi thì quay sang nhìn La Di Ninh: “Đi ăn trước đi! Ở một nhà hàng gần đây có nhiều món ngon lắm. Sau đó đi dạo ở gần đó nữa rồi đi mua sắm, em thấy sao?”

“Được chị! Học nhiều quá em cũng muốn shopping lắm rồi.” Di Ninh hí hửng cười, gì chứ shopping cô rất thích.

Nhàn Nhi cười xoa đầu Di Ninh nhưng ánh mắt lại hướng về người đang lái xe kia. Mà ánh mắt của người kia cũng đang hướng về gương để nhìn người phía sau, chỉ là không biết nhìn cô gái nào thôi.

Lát sau cũng đến nhà hàng, cả ba người bước vào và chọn rất nhiều món trên thực đơn. Phục vụ đem món ăn đặt lên bàn sau đó rời đi.

Vừa nhìn thấy những món ngon thì cơn thèm ăn của La Di Ninh bộc phát mà ăn không chút ý tứ gì liền bị Nhàn Nhi nhắc nhở: “Di Ninh! Ý tứ lại! Con gái mà ngồi ăn không đàng hoàng gì cả.”

“Em đói! Hơn nữa em quen rồi.” La Di Ninh vừa cầm đùi gà ăn vừa nhìn Kim Nhàn Nhi.

Kim Nhàn Nhi lắc đầu: “Em như vậy sao này Quân không dám cưới em đâu. Ăn ý tứ lại chị coi nào!”

“Chị thật là… Đúng y như bà già lớn tuổi luôn đấy.” La Di Ninh ngồi lại đàng hoàng, tay vẫn cầm thịt xé ăn không chút lo ngại.

“Nhàn Nhi là muốn tốt cho em thôi! Ăn mà miệng đầy dầu mỡ này.” Duật Quân lấy khăn ra vừa lau cho La Di Ninh vừa nói.