Kim Nhàn Nhi thở dài lại gần kéo La Di Ninh ngồi xuống ghế: “Không làm được thì đừng làm! Đừng có ép bản thân thế chứ, chị biết em nào có thích việc nội trợ.”
“Nhưng em cũng muốn thử một chút, không ngờ lại gây họa rồi. Đúng là công việc này không hợp với em chút nào.” La Di Ninh bĩu môi chán nản, cô không thể nào làm công việc này được.
Ngoài học giỏi, đánh nhau giỏi và gây sự nhiều thì La Di Ninh không còn giỏi về vấn đề gì nữa. Cô ghét nhất là việc nội trợ, nhất là rửa bát và nấu ăn. Vậy nên cô phấn đấu giỏi mọi thứ ngoại trừ hai việc đó.
Kim Nhàn Nhi thấy La Di Ninh ủ rũ thì cũng an ủi: “Con gái không nhất thiết phải giỏi tất cả mọi việc. Đối với chị thì Di Ninh rất giỏi rồi.”
“Đừng an ủi em nữa! Thật ngưỡng mộ chị đấy, cái gì cũng giỏi hết.” La Di Ninh vừa than thở vừa nằm dài trên bàn.
Kim Nhàn Nhi cười lắc đầu sau đó kéo La Di Ninh về phòng. Ở một mình nên việc biết nấu ăn là điều đương nhiên.
Lên đến phòng thì La Di Ninh mở điện thoại xem mới tá hỏa. Số cuộc gọi nhỡ gần lên đến 500 cuộc, mà số của Duật Quân lại không bằng số điện thoại lạ.
Kim Nhàn Nhi thấy La Di Ninh có vẻ bất ngờ thì mới hỏi: “Sao thế? Sao em không gọi cho Quân đi?”
“Để em gọi!” La Di Ninh cười trừ sau đó gọi cho Duật Quân.
Kim Nhàn Nhi mới chợt nhớ mà nói: “Quân có mua một số món em thích nhưng vì em không khỏe nên chị để trong tủ lạnh. Khi nào ăn thì nói chị nấu cho em.”
La Di Ninh cười gật đầu, cô đoán số điện thoại lạ gọi hơn 400 cuộc kia là của Trình Lâm. Vì để tránh bị người khác phát hiện nên cô chỉ mới lưu số mà không có lưu tên.
Duật Quân thấy số của La Di Ninh thì bắt máy nghe: “Em ổn chứ? Anh gọi mãi không thấy em nghe máy nên lo lắm đấy.”
“Em hơi mệt chút thôi! Chị Nhi đã giúp em rồi, xin lỗi anh vì buổi đi chơi hôm nay nha.” La Di Ninh cười, có Kim Nhàn Nhi bên cạnh nên cô không thể biểu lộ cảm xúc quá rõ được.
Duật Quân nhìn tấm ảnh đặt trên bàn sau đó úp xuống, giọng điệu có chút dịu dàng: “Nghỉ ngơi cho khỏe! Hai hôm nữa anh hẹn em đi chơi riêng được không?”
La Di Ninh quay sang nhìn Kim Nhàn Nhi sau đó có chút chần chừ, Duật Quân cảm nhận được liền nói thêm: “Anh muốn có không gian riêng cùng em. Nếu em ngại thì cũng không sao cả.”
“Được! Vậy có gì em đến nhà anh.” La Di Ninh cười cười qua điện thoại nhưng trong lòng có chút bất an.
Duật Quân cười đóng quyển sách nghiên cứu trên tay sau đó nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh không làm phiền em nữa. Tiểu Ninh phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
“Cảm ơn anh! Anh cũng vậy đấy.” La Di Ninh tắt máy, cảm thấy có chút gượng gạo.
Kim Nhàn Nhi lúc này mới tò mò: “Quân rủ em đi chơi riêng sao?”
“Vâng! Em định từ chối nhưng mà…” La Di Ninh nói đến đây thì ngập ngừng.
Kim Nhàn Nhi nghe vậy vội lên tiếng: “Đi đi em! Cả hai đang tìm hiểu nhau thì phải đi chơi chung để biết nhau nhiều hơn chứ.”
Kim Nhàn Nhi lo lắng cho mối duyên này thì La Di Ninh lại sợ bị phát hiện bản thân cô đã thấy những cảnh không nên thấy ở khu trò chơi nhà ma của hai người họ.
La Di Ninh cười vui vẻ: “Vâng! Hôm đó có lẽ em sẽ về trễ, chị không buồn chứ?”
“Em vui là được! Chị thật mong cả hai mau thành đôi đấy.” Kim Nhàn Nhi cười, mặc dù nói như vậy nhưng ai đời lại đẩy người mình yêu cho người khác.
La Di Ninh ôm Kim Nhàn Nhi vào lòng thì thầm: “Cảm ơn chị! Chị thật tốt với em.”
“Chị em mà khách sáo làm gì! Mau ngủ thôi nào, như vậy da đẹp mới có thể đi hẹn hò chứ.” Kim Nhàn Nhi cười nằm xuống giường.
Cả hai ngủ cùng một chiếc giường, nhưng La Di Ninh cảm thấy bản thân có lỗi với Kim Nhàn Nhi. Cũng cảm thấy khó hiểu vì sao Kim Nhàn Nhi lại đẩy Duật Quân qua cho cô. Còn Kim Nhàn Nhi thì lại cười buồn, chỉ mong mọi chuyện mau chóng kết thúc.
“Ting!”
Tin nhắn hiện trên điện thoại của La Di Ninh, đó là một số lạ lúc chiều đã gọi cho cô. Nhìn thôi cũng biết đó là Trình Lâm. Hiện tại đang ngủ cùng Kim Nhàn Nhi nên La Di Ninh chỉ nhắn lại cho nhanh rồi gửi đi.
“Tôi ở cùng chị họ! Mai tôi sẽ gọi cho anh sau.”
“Anh chờ cuộc gọi của em! Đừng có như lúc chiều, gọi mãi đến phát điên.”
“Máy lag vì anh rồi đấy! Tôi vẫn ổn vậy nên anh ngủ đi. Ngủ ngon!”
La Di Ninh nhắn xong thì tắt điện thoại, cô khi gặp Duật Quân thì không có chút hồi hộp hay lo lắng quá, chỉ có cảm giác hơi xa lạ một chút. Cô tự hỏi bản thân rốt cuộc có thấy thích Duật Quân hay không?
Cuối cùng La Di Ninh cũng biết bản thân đối với Duật Quân là sự ngưỡng mộ chứ không phải thích. Cô cũng sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói ra thay vì kéo dài thời gian. Càng kéo dài càng không tốt cho cả cô, Nhàn Nhi và Duật Quân.
“Ting!”
“Ngủ ngon babe! Nhớ em nhiều lắm.”
La Di Ninh đọc xong liền đẩy toàn bộ cuộc trò chuyện này vào lưu trữ. Nếu để Kim Nhàn Nhi đọc được chắc chắn có chuyện. Trình Lâm vậy mà dám nhắn tin cái kiểu này với cô, để cô gặp được thì nhất định đánh cho cậu một trận.