Trình Lâm lườm Duật Quân một cách khó chịu: “Duật Quân! Đừng có bày ra bộ mặt giả tạo này nữa, anh làm gì tự mình biết rõ.”
Duật Quân nghe vậy thì cũng trách móc: “Trình Lâm! Anh biết em có ý với Di Ninh, nhưng em làm những chuyện như này thật quá đáng.”
“Là tôi làm hay anh làm? Anh hẹn Di Ninh đi chơi mà lúc cô ấy hôn mê thì anh đang ở đâu? Cô ấy bị người ta chụp thuốc mê đưa đi anh cũng không hay biết sao? Nếu tôi đến trễ chút nữa thì anh có biết hậu quả không?” Trình Lâm tức giận nhìn Duật Quân, cả người phát ra một sự phẫn nộ tột cùng.
Duật Quân nhíu mày nhìn Trình Lâm: “Vậy tại sao em lại biết anh và Di Ninh đang hẹn hò? Có phải em vì ganh tị nên muốn bẫy em ấy, để em ấy thuộc về em không?”
Duật Quân nhìn La Di Ninh sau đó lại nhìn camera đang đặt trong phòng thì có chút bất ngờ xen lẫn khó chịu. Không ngờ buổi hẹn đầu tiên lại xảy ra sự cố, cậu làm sao mà ăn nói với La Di Ninh đây…
Trình Lâm nghe vậy thì không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của Duật Quân mà lại lên tiếng cảnh cáo: “Tôi nhất định sẽ cho Di Ninh biết bộ mặt thật của anh. Tốt nhất là anh nên có chừng mực đi, đừng nghĩ những gì mình làm là không ai biết.”
Trình Lâm nói rồi lướt thẳng qua Duật Quân khiến Duật Quân nhếch môi cười thách thức: “Em nghĩ Di Ninh sẽ tin em sao?”
“Miễn cô ấy an toàn là được! Hôm nay coi như anh may mắn, để tôi tìm được chứng cứ thì anh đợi ngồi tù đi.” Trình Lâm đi thẳng xuống sảnh khách sạn thì nhìn vệ sĩ: “Những tên đó xử lý hết đi, nhớ theo dõi hành tung của Duật Quân. Có gì khác thường phải báo cáo tôi ngay.”
“Vâng!” Vệ sĩ gật đầu sau đó đi nhanh về chiếc ô tô màu đen mở cửa. Người vệ sĩ thân cận này tên là Ken, đi theo Trình Lâm từ nhỏ đến lớn nên biết rõ con người cậu chủ mình thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Á Nô
3. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
4. Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý
=====================================
Trình Lâm ngồi vào xe, tay vẫn còn ôm La Di Ninh đang ngủ say trong lòng mình. Trình Lâm nhìn La Di Ninh mà thở dài, ngay cả lúc như thế này cô cũng ngủ say mà không biết bản thân nguy hiểm. Nếu Trình Lâm đến trễ một chút nữa, có lẽ bản thân anh cũng sẽ hối hận mất.
Sáng hôm sau.
Di Ninh mở mắt tỉnh lại, đầu óc có chút đau nhức. Dường như cả đêm hôm qua rất mệt, cô cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vừa ngồi dậy La Di Ninh đã thấy Trình Lâm đang nằm bên cạnh ngủ say. Cô hét lên: “TRÌNH LÂM! ĐỒ CHẾT TIỆT!”
“Mới sáng sớm em la hét cái gì, tỉnh rồi tươi tắn quá nhỉ?!” Trình Lâm nhíu mày mở mắt ra nhìn La Di Ninh.
La Di Ninh nhìn Trình Lâm dò xét: “Hôm qua tôi nhớ hình như đi với Duật Quân, sao bây giờ lại ở đây?”
“Em đoán xem!” Trình Lâm ngồi dậy sau đó cười cười liền bị La Di Ninh đánh vào vai cậu một cái sau đó mắng: “Tên khốn! Anh mà làm gì tôi, tôi xé xác anh cho cá mập ăn, đánh anh cho đến tàn phế.”
Trình Lâm ngồi dậy bước xuống giường sau đó mở tủ lấy đồ rồi mới nhìn La Di Ninh: “Em ác quá đó! Hôm qua chẳng phải rất vui vẻ sao? Anh còn tưởng em sẽ thay đổi chứ.”
La Di Ninh nghe câu đó mà sốc không nói nên lời. Cái gì mà hôm qua vui vẻ, rốt cuộc cô và Trình Lâm đã làm gì rồi? Cứ suy nghĩ mãi vẫn không nhớ, cô tức giận đập tay xuống giường.
La Di Ninh rưng rưng nước mắt, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ. Chẳng lẽ cô và Trình Lâm thật sự đã có chuyện gì rồi. La Di Ninh lặng lẽ ngồi thẫn thờ, cậu nhìn thấy liền chạy lại an ủi: “Di Ninh! Đừng khóc mà, anh sẽ không bỏ em đâu.”
La Di Ninh nghe vậy vừa tức vừa giận, dùng tay đánh mạnh vào vai Trình Lâm chửi: “Đồ tồi! Anh lợi dụng tôi mất ý thức mà… mà… Tôi ghét anh! Cút đi cho khuất mắt tôi.”
Thấy La Di Ninh giận đến phát khóc như vậy thì Trình Lâm biết mình đùa hơi quá. Cậu vội ôm La Di Ninh vào lòng an ủi: “Xin lỗi! Lúc nãy anh chỉ đùa thôi, không ngờ em lại tin là thật. Hôm qua anh không làm gì em cả, đừng khóc nữa.”
“Đừng có lừa tôi!” La Di Ninh đẩy Trình Lâm ra nhưng cậu vẫn ôm chặt cô mà nói: “Nếu hôm qua em không gửi định vị cho anh, thật sự dáng vẻ này sẽ xảy ra.”
Lời này của Trình Lâm khiến La Di Ninh ngạc nhiên. Ý của Trình Lâm là sao? Rốt cuộc hôm qua lúc cô mất ý thức đã xảy ra chuyện gì?
La Di Ninh đẩy Trình Lâm ra sau đó hỏi: “Ý anh là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hôm qua em còn nhớ bản thân đã đi đâu không?” Trình Lâm nhìn La Di Ninh hỏi, cô ngẫm nghĩ một hồi thì nói: “Đi bar, sau đó đi khu vui chơi và đi ăn.”
“Tiếp đó thì sao?” Trình Lâm nghiêng đầu nhìn La Di Ninh hỏi. Cô cố gắng suy nghĩ mãi thì mới trả lời: “Tiếp đó… Tôi không nhớ nữa, hình như là tôi ngất đi thì phải.”
Trình Lâm nghe vậy cũng hiểu được một chút, cậu đang phân vân không biết có nên nói ra không thì La Di Ninh lại hỏi: “Hôm qua… chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh đi theo định vị em gửi và đến khách sạn thì đã thấy em ngủ say như gà chết. Xung quanh có một đám đàn ông, anh nói vậy em hiểu chứ?” Trình Lâm nhìn La Di Ninh, cô gật đầu sau đó hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Anh xử lý bọn đó rồi, cũng lấy luôn cả camera đem đi. Nếu em không tin, anh có thể cho em xem.” Trình Lâm nhìn La Di Ninh, cô lắc đầu: “Tôi tin anh! Anh có thể nói cho tôi biết, ai là kẻ chủ mưu không?”
“Em thực sự muốn biết sao? Anh nghĩ đợi anh có đủ bằng chứng rồi em biết cũng không muộn.” Anh giải thích, bởi vì anh sợ cô buồn.
La Di Ninh cười nhạt, “Cảm ơn anh! Lần này tôi nợ anh, sau này chắc chắn sẽ trả lại.”
“Anh chỉ muốn em biết Duật Quân không phải người tốt. Chắc chắn anh ta có lý do nào đó mới tiếp cận với em.” Trình Lâm nói khiến La Di Ninh có chút khó hiểu mà suy tư.
Trình Lâm nhíu mày nhìn La Di Ninh hỏi: “Em đồng ý làm bạn gái anh ta rồi?”