Triệu Gia Kiệt sau khi mặc xong quân phục thì tắt loa và cầm điện thoại đi ra ngoài, anh nhìn cấp dưới của mình ra hiệu sau đó mới nói với Cao Uy: “Giúp anh sơ tán dân đừng để ai ra vào khu vực rừng Thiên Sơn. Sau đó hỏi người dân xem có phát hiện ai khả nghi không? Anh bây giờ đến đó, chắc tầm khuya sẽ có mặt.”
“Em hiểu rồi! Anh cũng nên cẩn thận một chút, khi nào tới nơi thì gọi cho em. Cao Uy nói xong thì tắt máy nhìn hai người kia nói nhỏ: “Nếu đồ của chúng ta bị mất, thì chắc chắn đám người kia vẫn còn ở gần đây”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tố Vy có chút sợ nắm lấy cánh tay La Di Ninh khiến cô bật cười, “Mày cũng biết sợ sao? Theo tao thì hiện tại nên xem tình hình thế nào, rồi tao nhờ Cao Uy đưa mày xuống núi. Ở đây chắc sẽ có người biết thân phận của mày, nên mày hãy nhờ họ làm như những gì Gia Kiệt vừa nói.”
“Thế còn mày thì sao? Mày ở đây một mình rất nguy hiểm” Tố Vy nắm chặt cánh tay La Di Ninh dò xét, bởi vì La Di Ninh hay vì người khác mà không để tâm đến bản thân.
Khi La Di Ninh định trả lời thì tòa nhà đột nhiên rung mạnh một cái khiến cả ba bất ngờ. Cao Uy kéo rèm cửa nhìn phía bên ngoài thì phát hiện khói cao từ đó bốc lên. Cả ba nghĩ là phần tử khủng bố cho nên bắt đầu lên kế hoạch.
“Hay là bây giờ cả ba cùng nhau xuống núi, đến chỗ ẩn nấp an toàn thì Cao Uy đưa Tố Vy xuống núi rồi dẫn người lên giúp tôi được không? Nếu đi ba người lỡ có chuyện gì thì không ai kêu người trợ giúp được đâu. Hơn nữa Tố Vy càng không thể có chuyện gì được.” La Di Ninh nói xong thì nhìn Cao Uy, hy vọng cậu sẽ chịu nghe lời cô nói.Cao Uy nhíu mày, “Chị muốn Gia Kiệt phanh thây em sao? Lỡ chị có chuyện gì thì sao?”
“Đúng đó Di Ninh, vừa có khủng bố vừa có tử tù nữa. Lỡ xui xẻo gặp phải thì sao?” Tố Vy nhìn La Di Ninh có chút lo lắng, nếu có chuyện gì thì Tố Vy cũng không tha thứ cho mình được.
Cả ba chưa biết phải làm sao thì chấn động đó lần nữa lập lại khiến tòa nhà nứt ra. Đột nhiên mùi khét bốc lên khiến La Di Ninh nhíu mày nhìn Cao Uy thắc mắc: “Có khi nào ngoài lấy đồ của chúng ta bọn họ còn cài bom không? Lúc nãy hai chấn động kia không đủ làm tòa nhà này nứt đầu”
La Di Ninh nói đúng, chấn động tuy gần nhưng không đủ sức khiến tòa nhà bị đe dọa. Vậy mà mới có hai lần tòa nhà đã sắp không chịu nổi. Bất chợt một tiếng đùng lại vang lên gần cánh cửa cổng khiến bọn họ nhíu mày.
La Di Ninh nhìn hai người kia sau đó kéo tay họ đi, vừa đi vừa nói: “Không biết có đúng không, nhưng nếu theo quy luật thì từ ngoài vào đến cổng rồi. Nếu còn ở lại thì cả ba đều bị nổ cho banh xác đấy”
“Vậy là bọn chúng cho bom nổ theo dây chuyền à? Nếu tòa nhà này nổ sẽ gây ra tiếng động lớn, thành công chú ý phía quân đội vào cuộc.” Cao Uy nhìn mấy đám khói đang bốc lên cao mà nói, ngay cả xe quân đội cũng không có chiếc nào ra quân chứng tỏ phía quân đội chưa biết gì hoặc là chưa muốn hành động.
Cả ba người chạy ra phía bìa rừng thì dừng lại, La Di Ninh liền nói: “Cao Uy, dẫn Tố Vy xuống núi đi. Để Tố Vy cho người điều quân lên đây, cứ tiếp tục thế này cả khu rừng đều bị phá hoại”
“Nhưng mà..” Cao Uy chần chừ, nếu đi cùng Tố Vy thì La Di Ninh sẽ gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. La Di Ninh vỗ vai Cao Uy cười, “Đi đi, tôi biết cậu sẽ đến khi tôi nguy hiểm mà. Cho nên nhớ tranh thủ đi đấy”
Cả ba đang bàn bạc thì có một giọng nói lạ hô lớn: “Có người, mau bắt chúng lại.””Chia nhau ra mà chạy. Chị đây chạy hướng này, hai người đi hướng kia đi cho nhanh. Cao Uy, chị chờ cậu đó.” La Di Ninh nói xong thì nhìn hai người kia chạy rồi mới chạy, nhầm để đám người kia không đuổi theo đám Cao Uy.
Cao Uy nghe La Di Ninh xưng chị với mình thì có chút vui, cuối cùng La Di Ninh cũng chấp nhận anh họ rồi. Cậu nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình để anh họ không bị mất mặt bởi chị dâu tương lai.
Khi chắc chắn Cao Uy và Tố Vy đều rời khỏi an toàn thì La Di Ninh chạy ngược về hướng phía trong rừng. Không phải La Di Ninh ngốc, mà là cô muốn kéo dài thời gian. Hơn nữa nếu chạy ra ngoài bìa rừng lỡ đâu bị bọn khủng bố bắt làm con tin thì sao.
Đúng như dự đoán, La Di Ninh giả vờ cầm điện thoại lên như gọi cho ai đó để dẫn dụ đám người kỳ lạ kia. Khi bọn chúng sắp đến gần thì cô chạy ngược lên phía trên rừng, tòa nhà lúc này lại phát nổ khiến khói lửa văng tứ tung. Những cánh rừng bắt lửa mà lan rộng, không phải do cây rừng mà là do ai đó có ý đồ đã tẩm xăng ở khu rừng.
La Di Ninh tuy né được trận nổ nhưng cả người xay xát, nhờ vậy mới ngửi được mùi xăng ở gần. Đúng lúc này phía xa có một người đang cặm cụi đào bởi gì đó còn kèm theo cả một thùng can bên cạnh. La Di Ninh nghi ngờ người này chính là thủ phạm khiến rừng bị cháy nên đi lại gần xem thế nào.
Người kia dáng dấp có vẻ là một người đàn ông đã hơn ba mươi lăm tuổi, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang che kín cả mặt nên La Di Ninh không nhìn rõ được đó có phải người quen hay không. Cô tiến chậm lại gần xem hắn ta làm gì, vì nếu manh động thì cô sẽ nguy hiểm.
Người đàn ông kia đào xong thì đặt một cái hộp hình chữ nhật xuống và lấp đất lại sau đó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Khi người bên kia nghe máy thì ông ta liền thở mệt dộc nói: “Tôi đã cài toàn bộ bom và tẩm xăng cả khu rừng này rồi. Yên tâm đi, quân đội mà sơ suất thì chỉ có chết cả lũ.”
“Cẩn thận hành động, có chắc chắn sẽ giết được tên kia không?” Người bên phía đầu dây cầm ly rượu xoay xoay sau đó nói, giọng nói có chút biến đổi vì không muốn ai nhận ra.