La Di Ninh gật đầu, cô làm sao mà không biết được. Cô vừa về thành phố J liền xảy ra sự cố. Lại trùng hợp thay tai nạn của Duật Quân diễn ra khiến cô bị bắt đến sở cảnh sát, đã vậy còn không cho cô liên hệ với ai.
Nếu như lúc đó La Di Ninh không nhanh trí mượn điện thoại của Phó Thành nhắn tin cho Cao Uy thì chắc giờ này cô bị bức cung rồi. Nhưng nếu không thể cầu cứu thì cô chỉ còn cách vượt ngục mà thôi, mà làm vậy thì tội không có cũng thành có.
“Có người thế mạng tốt như vậy không sử dụng cũng phí đấy. Hơn nữa ai bảo em là La Di Ninh làm chi.” La Di Ninh nhìn Triệu Gia Kiệt trả lời thản nhiên, cô trước giờ khi nói chuyện với anh luôn thoải mái không gò bó.
Cao Uy nghe vậy thì an ủi La Di Ninh: “Người chống lưng cho chị chẳng phải là em với anh họ sao? Ai mà dám đụng vào chị chứ, chỉ có chị luôn đi gây sự thôi.”
“Có người nào an ủi người khác mà lại xỉa xói như cậu không? Nói như kiểu tôi luôn gây họa vậy, chỉ tại người ta thích bắt nạt tôi mà.” La Di Ninh phản bác lại câu nói của Cao Uy khiến cậu ấy chỉ biết cười trừ.
Sự thật thì đúng là người khác hay bắt nạt La Di Ninh và cô chưa bao giờ phản kháng lại, bởi vì cô không muốn rước thêm họa.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút oan ức của La Di Ninh thì Triệu Gia Kiệt xoa đầu: “Có anh chống lưng, em cứ việc làm những điều mình thích.”. 𝙽hanh nhấ𝑡 𝑡ại + 𝘛𝘳U𝘮𝘛𝘳uу en.𝐯n +
La Di Ninh có chút bất ngờ nhưng sau đó liền cười lại với Triệu Gia Kiệt và nựng mặt anh nói: “Vậy thì phiền thiếu tá dọn dẹp tàn cuộc rồi.”
Chuyện La Di Ninh hay nựng mặt Triệu Gia Kiệt, xoa đầu hay bắt anh cõng, nấu ăn đều như cơm bữa diễn ra ở khu quân đội đặc chủng rồi. Vậy nên cấp dưới của anh ngày nào cũng xem cảnh này đến mức ghi nhớ luôn.
Cao Uy xụ mặt nói bâng quơ: “Lại diễn trò ân ái nữa rồi, hai người có bớt đi không chứ?”
Triệu Gia Kiệt không nói gì, còn La Di Ninh thì cười trêu: “Vậy cậu mau tìm một cô gái đi, để chị đây còn biết đường mà tính chứ.”
Suốt ba năm qua La Di Ninh chưa bao giờ thay đổi cách xưng hô với Cao Uy, cũng không bao giờ vượt quá giới hạn với Triệu Gia Kiệt. Ngoài việc thân thiết với Triệu Gia Kiệt một chút thì La Di Ninh không bước đi xa hơn nữa.
Cô chưa bao giờ thừa nhận yêu anh, anh cũng không nói yêu cô. Chỉ là anh nói thì cô nghe còn cô nói thì anh cũng làm theo thôi. Đột nhiên hôm nay La Di Ninh lại xưng chị với Cao Uy cho thấy cô đã mở lòng với Triệu Gia Kiệt, hoặc cô thuận miệng nên gọi chăng?
Triệu Gia Kiệt nghe vậy chỉ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó như chứa đựng biết bao niềm vui. Cao Uy vui mừng nhìn La Di Ninh: “Về sau chị phải học cách thùy mị đi đấy, đừng có mà thô lỗ như vậy. Đi cạnh anh Kiệt mà chị như vậy chắc anh ấy mất mặt chết.”
La Di Ninh hất mặt: “Cậu nghĩ anh cậu sợ mất mặt sao? Chỉ có chị là sợ anh cậu bị mấy cô gái đẹp quyến rũ thôi.”
Cao Uy nghe vậy liền cười: “Ha ha… Cái đó thì chị yên tâm, gái đẹp cỡ nào cũng không quyến rũ được anh ấy.”
“So về sắc đẹp chị cũng không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao anh cậu lại chọn chị chứ?” La Di Ninh chợt hỏi một câu khiến Cao Uy không biết trả lời thế nào.
Triệu Gia Kiệt choàng tay qua vai La Di Ninh trả lời thắc mắc của cô: “Em là ngoại lệ, hơn nữa em không quyến rũ được anh bằng sắc đẹp.”
La Di Ninh nhăn mặt, tuy cô không đẹp tuyệt sắc nhưng cũng thông minh xinh xắn. Lời Triệu Gia Kiệt nói khiến La Di Ninh cảm thấy cô hình như không có chút nét đẹp nào cả.
La Di Ninh buồn tủi, dù cho cô không đẹp thì cũng đừng nói thẳng như thế chứ. Cao Uy thấy vậy thì huơ huơ tay trước mặt La Di Ninh: “Nhiều cô gái xếp hàng để anh ấy chọn còn không được, mà toàn là cực phẩm không đấy.”
La Di Ninh nghe vậy thì quay sang nhìn Triệu Gia Kiệt thắc mắc: “Vậy sao anh chọn em? Hay là…”
La Di Ninh cười gian thì thầm vào tai Triệu Gia Kiệt: “Anh bị em hôn một cái liền chung tình với em rồi?”
“Ừ!” Triệu Gia Kiệt không phủ nhận nhìn La Di Ninh cười dịu dàng khiến cô đơ cả người.
Vài giây sau cô mới bừng tỉnh mà phản ứng lại: “Ơ… em nói đùa thôi mà, không lẽ thật sự như vậy?”
Triệu Gia Kiệt quay hướng khác trả lời: “Ai biết đâu!”
Miệng thì nói như vậy nhưng tai của anh thì đã đỏ ửng rồi. La Di Ninh nhìn thấy liền biết Triệu Gia Kiệt đang ngại, hoặc cô nói đúng rồi.
“Hắc xì!! Hic…” La Di Ninh định hỏi tiếp thì liền hắc xì.
Lý do duy nhất chính là ngày hôm qua cô bị giải vào nhà giam suốt cả đêm mà không được thay đồ mới, phải mặc đồ ướt. Đến tận sáng mới có người lấy một bộ đồ phạm nhân cho cô mặc vào.
Triệu Gia Kiệt cởi áo khoác ngoài khoác lên người La Di Ninh sau đó ôm cô vào lòng nói: “Em cảm rồi! Ngoan ngoãn để anh chăm sóc đi.”
La Di Ninh cười gật đầu, cô không hề phản kháng chút nào. Cao Uy nhìn hai người kia cười nói mà cậu muốn phát khóc: “Hai người làm ơn đừng gieo ân ái nữa hu hu.”
“Vậy thì cậu cố mà kiếm bạn gái đi nha!” La Di Ninh tựa đầu vào vai Triệu Gia Kiệt trêu Cao Uy.
Cao Uy ngoài mặt thì nói vậy thôi, thật ra lại rất vui và luôn ủng hộ mối quan hệ này. Thấy anh họ mình hạnh phúc đương nhiên cậu cũng vui rồi.
Xe về đến biệt thự riêng thì dừng lại, tối hôm đó La Di Ninh phát sốt khiến Triệu Gia Kiệt phải ở bên cạnh chăm sóc cả đêm. Cơn sốt đó khiến La Di Ninh ngủ rất sâu, rất say, cũng khiến cô chìm vào trong giấc mơ quá khứ.
Người ta nói đúng, mỗi người đều có một quá khứ riêng khiến cho bản thân và tính cách trở nên thay đổi. Nhưng chỉ khi ở trước mặt những người mình tin tưởng và thân yêu thì tính cách thật sự mới bộc lộ. Đó cũng chính là Triệu Gia Kiệt và La Di Ninh.