Rainer bước xuống ngựa, rồi từ từ rảo bước về phía văn phòng nữ hoàng. Hai bên ông luôn có những pháp sư tinh nhuệ bảo vệ, dĩ nhiên họ đều thuộc cảnh vệ hoàng gia.
Audrey ngồi xuống ghế, rồi nhớ lại những tình tiết xảy ra với Rina. Thời điểm hiện tại, Raymon cũng đang nằm trong tầm kiểm soát của quân đội trung ương, cô cũng không thể moi được thêm tin gì từ người anh trai “yêu quí” của mình.
“Haizz…đau đầu thật đấy” – Nhớ lại những ngày tháng cha cô còn là hoàng đế tiên nhiệm, công việc của ông cũng phức tạp và phiền phức như vậy. Hoàng hậu theo phe của bọn quỷ, Raymon cũng lâm vào con đường sai trái, giờ thì gia đình đã từng hạnh phúc kia, chỉ còn lại mình cô…
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cô giật mình.
“Tôi vào nhé” – Là giọng của Kai. Anh bước vào, vẫn là áo choàng mang gia huy quân đội hoàng gia, vẫn là cung cách nghiêm nghị đó. Anh để xấp giấy lên bàn, rồi bảo: “Nữ hoàng, đây là tất cả những gì liên quan tới gia tộc Mirenda”.
Audrey vuốt tóc sang một bên, rồi gật đầu: “Ừ, cảm ơn anh”.
Kai im lặng nhìn cô, rồi quay lưng đi. Kể từ sau ngày đăng quang của Audrey, quan hệ giữa cô và Kai ngày càng lạnh nhạt. Anh thậm chí còn giữ khoảng cách với cô. Audrey đứng bật dậy. Kai quay lại, nhướn mày:
“Nữ hoàng?”
Không còn là “Audrey”, mà là “Nữ hoàng”…
Cảm giác này thật khiến cô bực bội. Đó là lí do vì sao cô không thích nhóm của Anders gọi mình là bằng kính ngữ, vì cô không muốn một ngày lại gặp phải cái cảnh cô đơn như thế…
Cô ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Không có gì, anh đi ra ngoài đi. Đô đốc Rainer đang đến rồi”.
Kai chựng lại một nhịp, rồi quay lưng rời đi.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa hay gặp Rainer bước tới.
“Cậu Kai” – Ông lịch sự cúi đầu.
“Đô đốc” – Kai đáp lễ ông. Rainer để người của mình ở ngoài, rồi bước vào văn phòng. Kai nhìn theo cánh cửa, rồi rảo bước đi.
“Ông ngồi đi, đô đốc” – Audrey đưa tách trà cho ông. Rainer vuốt nhẹ râu, rồi nở nụ cười:
“Nữ hoàng gọi tôi là có việc gì? Xem ra không phải mời đến thưởng trà?”
Audrey nở nụ cười, ngồi xuống, từ tốn nói: “Hệ thống điều trị y tế của hoàng gia, là ông đang đảm nhiệm à?”
“Vâng, từ thời của cha người, hoàng đế đệ tứ”
“Ta đã nghe báo cáo về vụ việc của Rina Lowry. Con bé chính xác là bị vấn đề gì?”
Rainer thở dài: “Cô bé chỉ bị tiêu hao nhãn lực của mình thôi”.
“Chà, ra là vậy. Ta đã cứ lo không biết con bé xảy ra chuyện gì”.
Rainer cười khì: “Nữ hoàng từ trước tới giờ vẫn vậy, người lúc nào cũng lo cho những đứa trẻ ấy”.
Audrey biết lúc này không thể đánh rắn động cỏ, liền đi thẳng vào chuyện khác.
“Chà, nói sao nhỉ. Ta muốn bổ nhiệm lại phu nhân Bella Marsilio quay lại vị trí đội trưởng tổng bộ y thuật”.
Rainer dò xét: “Tại sao người lại có ý định như vậy?”
Audrey đặt tách trà xuống, rồi cười: “Người bận rộn như đô đốc đây đã lo quá nhiều việc ở Ovis này rồi, nên ta chỉ muốn giảm bớt gánh nặng cho ông. Với cả, phu nhân Bella dù sao cũng là người đã từng chỉ dạy y thuật cho ta, nên ta biết rõ năng lực của bà ấy ra sao. Bà ấy lợi hại hơn ông nghĩ đấy”.
Rainer chỉ im lặng, tay ông vẫn từ tốn gõ lên bàn. Audrey cau mày, thầm trong bụng: “Nào, đô đốc, ông đang suy tính gì đây?”
“Vâng, nếu đó là lệnh của nữ hoàng, thì tôi xin chấp thuận”.
“Ừ, dù sao ông cũng đã cố gắng làm tốt mọi việc, Rainer. Từ nay mọi chuyện liên quan tới tổng bộ y thuật, sẽ do phu nhân Bella phụ trách. Hệ thống này là một trong những thứ quan trọng nhất của Fressia, nên ta không muốn có bất kì sơ suất nào, nên mong ông thông cảm”.
“Vâng, tôi hiểu. Mong người đừng làm việc quá sức, nữ hoàng. Cố quá sẽ thành quá cố đấy, cũng nên nghỉ ngơi chút nhỉ”- Đây chắc hẳn là lời ẩn ý của lão gửi đến Audrey. Cô vẫn điềm đạm đáp: “Cảm ơn, ông có thể về được rồi. Chờ đội của Elric và Meine trở về, ta sẽ đưa thông báo chính thức”.
Rainer chỉ gật đầu. Audrey thầm trong bụng: “Lão già này, dám khiêu khích mình sao? Đang cảnh cáo mình đừng nên nhúng tay quá sâu vào chuyện này à?”
Rời khỏi phòng, Rainer liền nở nụ cười khinh miệt:
“Chà, được lắm, Audrey Arnold, xem ra ta đã đánh giá thấp cô”.
…
Audrey thở dài, dựa ra sau ghế, rồi lên tiếng: “Em làm như vậy được chứ, cô Bella?”
Từ sau rèm lớn, Bella bước ra. Bà ấy đã ẩn đi ma lực của mình để Rainer không phát hiện ra. Dĩ nhiên, đây cũng là một loại ma thuật ẩn mình mà bà đã tự thân phát minh.
“Xem ra cô và chồng vẫn phải điều tra kĩ về thứ thuốc ấy”.
“Em không nghĩ là hắn lại có hành động mờ ám một cách lộ ra như thế, cứ như thể muốn thách thức chúng ta vậy” – Audrey nhìn qua. Bella chạm tay lên mắt:
“Cô không thể cảm nhận được bằng đôi mắt này nữa, em thì bây giờ đã là nữ hoàng, nên không thể can dự vào chuyện này quá sâu. Cô chỉ còn cách trông cậy vào trợ thủ mới thôi”.
“Trợ thủ mới…” – Audrey nhận ra người mà Bella nhắc đến, liền nở nụ cười.
“Vâng, hi vọng là mọi thứ sẽ ổn”.
…
Kerma…
Màn đêm đã buông xuống, ngoài trời bão tuyết vẫn đang dồn dập…
Rina nằm trằn trọc, cô ngủ mãi không được.
Bên cạnh cô là Emilia đang ngủ ngon lành. Có vẻ hôm nay là một cơn ác mộng với tất cả, nên ai cũng thấm mệt. Yue thì chưa trở về ngủ, cô vẫn đang túc trực bên phòng điều trị của Roy, còn Meine thì ra ngoài nói chuyện với Elric 2 tiếng trước, giờ vẫn chưa thấy về.
Lúc này, ở cửa Tây của lâu đài…
Meine với những miếng dán vết thương khắp người đang đứng bên cạnh Elric.
“Em chắc là em làm được chứ, Meine? Em còn đang bị thương?”
“Chưa thử thì làm sao mà biết? Nhưng có điều, bọn Nora rất bí ẩn. Từ vụ việc hoàng đế Conroy còn sống, chúng nhất định sẽ hành động cẩn trọng hơn. Verka của em vẫn chưa thể thức tỉnh được pháp trận không – thời gian…Nhưng em sẽ cố gắng.
“Cố quá thành quá cố đấy. Lực lượng của chúng ta không đủ để đối đầu với chúng. Em đã thấy Leon sợ hãi như thế nào không? Yue tuy là một pháp sư thiên về y thuật, nhưng nếu trong đội của chúng ta có thêm thương vong, một mình con bé nhất định không kham nổi. Sao em cứ phải cứng đầu như vậy?”
Meine bực bội: “Bây giờ ngài đang trách em đúng không, đội trưởng Elric? Nếu không cứu hoàng đế Conroy, đất nước này sẽ lâm nguy, những người vô tội, nhất là những đứa trẻ sẽ…”
Elric chạm tay lên đầu cô, rồi từ tốn nói: “Ta hiểu em nghĩ gì, Meine, nhưng em phải nghĩ đến những đứa nhóc trong đội nữa. Chúng dù gì cũng là những đứa trẻ mới lớn, không phải sao?”
Meine ngẩn người. Nhớ lại khoảnh khắc đồng đội của cô bị thương, nước mắt của họ…Meine bắt đầu cảm thấy áy náy”.
“Em cũng vậy. Ta nuôi em từ nhỏ, nên hiểu rất rõ em. Em chỉ lớn hơn lũ trẻ bốc đồng kia 2 tuổi thôi đấy. Nghe lời ta, 2 ngày nữa trở về Fressia, rồi từ từ tính tiếp”.
“Vâng…bọn chúng dù gì cũng đã sai lầm một lần, nên chắc sẽ không dại mà tấn công Kerma vội vàng nữa đâu. Em…em về đây” – Meine sải bước. Elric thở dài, nhìn theo bóng lưng của cô.
“Quả nhiên, chuyện ngày trước vẫn làm cô ấy kích động”.
…
Bên này, Anders ngủ không được. Anh quyết định đi ra ngoài hít thở cái không khí lạnh lẽo kia. Kể cũng lạ đời. Anh từ từ đi xuống vườn để ngồi suy nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay.
Đúng lúc đó, anh phát hiện ra bóng lưng của Campbell đang một mình hút thuốc. Gương mặt ông buồn đến lạ.
Campbell hướng mắt về phía thủ đô, rồi thở dài. Anders từ đằng sau góp ý:
“Hút thuốc nhiều không tốt đâu ạ”. Campbell nhìn qua, trông thấy thằng nhóc lúc chiều, liền dập điếu thuốc.
“Giờ này không ngủ, ra đây làm gì?”
Anders ngồi xuống bên cạnh ông: “Vậy ông ra đây làm gì ạ?”
Campbell đứng hình. Thằng nhóc này xem vậy mà cũng mạnh miệng khiếp. Anders nhìn sang ông, rồi hỏi thẳng:
“Ông ghét người của Fressia đến vậy sao ạ?”
Campbell thở dài: “Lại câu hỏi đó nữa à. Nhóc cũng rảnh thời gian nhỉ?”
“Cháu chỉ tò mò thôi. Xem ra ông cũng đã chinh qua khá nhiều chuyện rồi, cháu biết điều đó. Quá khứ là điều không thể thay đổi…
“Một thằng nhóc lớn lên trong một quốc gia yên bình như Fressia, thì làm sao hiểu được?”- Campbell khì cười. Anders nhìn bàn tay của mình, rồi đáp:
“Chà…cháu cũng không phải kiểu cậu ấm cô chiêu sống yên ả đâu ông ạ”.
“Ta không quan tâm chú mày có quá khứ ra sao. Nhưng nói đúng, quá khứ không thể thay đổi. Chẳng thể thay đổi được sự thật các nước khác đã từng gây nên những đau khổ cho Kerma bọn ta ra sao…”.
“Cháu đã được bạn bè, tiền bối và những người xung quanh dạy rằng: “Số phận, vận mệnh đều có thể thay đổi. Quá khứ đau khổ sẽ được lấp đầy bằng tình cảm, lòng nhân hậu của những người xung quanh…”
Campbell đơ người một chút. Ông nhớ về lời con gái quá cố lúc nào cũng nói: “Cha à, quá khứ ấy mà, chẳng thể nào thay đổi được. Con chỉ hi vọng rằng, thế giới này sẽ không còn đau khổ nữa…”
“Hà…ta đã từng hi vọng rằng, những gì nhóc nói sẽ thực sự xảy ra. Cho đến khi, con quái vật trong người của Helen đã lấy mạng con gái ta” – Ông lại tiếp.
Anders trầm xuống. Gia đình ở làng cũ của anh, mọi thứ cũng đều lướt qua như vậy…”
“Cháu xin lỗi, vì làm ông nhớ chuyện không vui” – Anders rơi nước mắt. Campbell có phần bất ngờ:
“Này này, nhóc khóc đấy à? Câu chuyện của ta cảm động tới thế sao?”
Anders chỉ cười: “Cháu xin lỗi, ông làm cháu nhớ đến gia đình cũ…cháu ấy à, cha mẹ ruột còn không biết là ai, những người gắn bó từ nhỏ với cháu cũng lần lượt ra đi…”
“Vậy à…nhưng dường như, ta thấy nhóc vẫn vui vẻ với lũ bạn kia”.
Anders nghĩ đến bạn bè của mình, liền nở nụ cười: “Vâng, nhờ bọn họ cả đấy”.
“Helen, cậu ấy cũng chỉ là một người đồng trang lứa với cháu. Tuy rằng chưa có nhiều thời gian tiếp xúc, nhưng thật sự thì, cháu cũng mong cậu ấy sẽ hạnh phúc với gia đình thật sự…Trở thành một người mạnh mẽ, gây dựng tương lai cho Kerma, để không người nào phải sống trong đau đớn nữa…”
Campbell “hà” một tiếng, rồi bảo: “Được rồi, ngủ đi, còn nhiều việc phải làm lắm”.
Anders cúi đầu, mỉm cười: “Ông ngủ ngon, cháu xin phép”.
Campbell vươn tay, đón lấy bông tuyết nọ, rồi rơi vào trầm mặc. Ông nghĩ về những lời mà thằng nhóc 17 tuổi kia nói với mình, rồi tặc lưỡi: “Ta lẩm cẩm quá rồi”.
…
Rina chậm rãi đi về phòng điều trị. Từ lúc vào phòng điều trị tới giờ, Roy vẫn chưa tỉnh lại. Yue thì không được vào trong, nên chỉ đành nằm bên ngoài chờ đợi. Rina nhìn cô bạn thân, rồi thở dài: “Cậu đúng là ngốc”.
Yue ngủ ngon vì quá mệt, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Roy…cậu…”
Rina cười thầm: “Vậy mà cứ chối”.
Xong xuôi, cô quay lại phòng ngủ, thì chạm mặt Anders. Cô giật mình: “Cậu…”