Hồng Hầu Lượng nhìn theo bóng lưng ba người Tô Vũ rời đi, chỉ biết nghiến răng từ bỏ thôi.
Ông ta tuyệt nhiên không ngờ người đó lại là ân nhân cứu mạng của Trần Phong Dương. Nếu cứ cương quyết gây khó dễ với người này, Trần Phong Dương nhất định sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng còn một vấn đề quan trọng khác là Hồng Hầu Lượng vẫn còn chút tự mình biết mình, chỉ một cô bé mà có thể đấm văng được Lão Ngũ, chưa kịp kêu một tiếng mẹ đã chết, người như vậy chắc chắn không phải loại người vô danh tiểu tốt.
Hơn nữa, Hồng Hầu Lượng hoàn toàn tin rằng sức mạnh của Tô Vũ phải vượt xa cô bé kia, Ngô Tú Phong chết trong tay người này cũng không oan, mà bây giờ chuyện này đành phải bỏ qua thôi, nếu không toàn bộ Lục Hợp Môn sẽ khó tránh khỏi liên lụy.
Ra khỏi trang viên, Thiện Vũ Băng rất phấn khích, dọc đường cô ấy vẫn “hì hì hè hè” vẫy những nắm đấm nhỏ.
Thỉnh thoảng lại vuốt vuốt đôi nằm tay bé bỏng, trông thật đáng yêu.
“Anh Tô, bây giờ em thật sự mạnh mẽ như vậy sao?” Thiện Vũ Băng liếc nhìn Tô Vũ, hỏi.
Tô Vũ cười đáp: “Hiện tại em đừng có coi thường bản thân. Chẳng lẽ em không phát hiện nhiều người như vậy đều sợ em sao?”
Về vấn đề này, người có quyền phát ngôn nhất chính là Thẩm Ngạo ở bên cạnh, bởi vì ông ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Ông ta chưa bao giờ thấy một đứa trẻ lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. ‘Thậm chí không chỉ trẻ con, đúng hơn là trong tất cả những người ông ta từng gặp, chưa ai có được võ công cao cường đến mức có thể đấm bay người khác ra xa chỉ bằng một quyền như thế.
“Cô Vũ Băng quả thực có bản lĩnh tuyệt vời, vừa rồi tôi ở dưới lôi đài đã thấy rồi, cô quả thật đã đánh những người đó tơi bời tan tác. Nếu cô đi hành tẩu giang hồ, chắc chắn sẽ là mội ệp nữ đánh đâu thắng đó.” Thẩm Ngạo không kìm được mà giơ ngón tay cái lên với Thiện Vũ Băng.
Tuy nhiên, không phải vì địa vị cao quý của Thiện Vũ Băng nên ông ta mới xu nịnh, mà Thẩm Ngạo thật sự đã bị thuyết phục.
Trận chiến hôm nay của Thiện Vũ Băng rất có thể sẽ khiến tên tuổi cô ấy vang khắp giang hồ. Nhưng tất nhiên với tâm hồn còn ngây thơ, Thiện Vũ Băng không hề biết điều đó, cô hỏi ngược lại: “Nhưng tại sao lúc ở Bách Vị Cư tôi không thành công vậy?”
Thiện Vũ Băng vẫn đang nghĩ lại chuyện ở Bách Vị Cư. Khi đó cô ấy đấm vào tường nhưng không có phản ứng gì.
Trên thực tế, quan trọng nhất là, lúc ấy Thiện Bản Thanh và Lý Vệ Đông nói cô ấy chỉ khoa tay múa chân thôi, khiến trong lòng cô ấy rất khó chịu.
Bây giờ Thiện Vũ Băng nghĩ, nếu ông nội cũng có mặt ở đây thì tốt rồi.
Tô Vũ vỗ nhẹ lên đầu Thiện Vũ Băng nói: “Ừm… chắc là vì em không thành tâm đấy.”
Về lý do Thiện Vũ Băng thất bại ở Bách Vị Cư, Tô Vũ không có mặt nên không thể giải thích, chỉ có thể nói là do cô ấy không thành tâm.
Nhưng Thiện Vũ Băng rất rõ ràng cảm nhận được, lần ra quyền trước và lần này hoàn toàn giống hệt, từ chiêu thức cho tới cảm xúc trước khi ra đòn đều không khác biệt.
Chỉ có điều, hai lần thi triển lại mang lại hiệu quả trái ngược hoàn toàn.
Nhưng Thiện Vũ Băng không nhìn thấy rằng, bức tường bị cô ấy đấm trước đây cũng cùng chung số phận như Lão Ngũ hôm nay.
“Đúng rồi, anh Tô, lúc nấy có phải là anh bảo em hạ thân đạp chân không?” Trẻ con thường thích hiếu kỳ, muốn tìm hiểu những điều chưa rõ, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bởi vì vừa rồi cố ấy rõ ràng thấy Tô Vũ đang uống trà, làm sao người đang uống trà lại nói được chứ?
Thẩm Ngạo ở bên cạnh nghe vậy lại không hiểu ra làm sao, vừa rồi ở bên cạnh lôi đài, ông ta không thấy Tô Vũ mấy câu như Thiện Vũ Băng nói vừa rồi cả.
‘Tô Vũ cũng không trả lời mà chỉ mỉm cười, dùng thần thức truyền đạt ý niệm của mình, nếu nói ra thì Thiện Vũ Băng sẽ cảm thấy anh không phải người nữa, đến lúc đó lại sẽ hỏi mãi không dứt.
“Được rồi, em nhiều câu hỏi quá, nhanh về thôi kẻo ông nội em lại lo lắng nữa.” Tô Vũ nắm tay Thiện Vũ Băng, lắc lư bước ra ngoài.
“Điều tra xong chưa, chính là đây phải không?” Bên ngoài biệt thự Hoa Sơn, hai người đàn ông mặc quần áo kỳ lạ nấp trong bụi cỏ, người chỉ có một cánh tay lên tiếng hỏi người kia.
“Đại Cổ Sư, không thể nhầm được, tôi điều tra lâu lắm rồi, người sát hại Thân Kiến Quốc trước đây chính là ở biệt thự số 47 đây.” Hai người này là đệ tử của Phủ Tiên Độc Cổ môn.