Giữa một thành phố bị bỏ hoang, khắp nơi đều là một mảnh hoang tàn, những toà nhà cao tầng bây giờ chỉ còn là đống kiến trúc vô dụng.
Những âm thanh to lớn phát ra từ giữa thành phố, nơi đây là một quản trường rộng lớn nhưng bây giờ khắp nơi đều là những tang thi gớm ghiếc. Bọn chúng không giống tang thi bình thường chỉ biết cắn người như trên phim điện ảnh mà còn biết sử dụng dị năng.
Những nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ giữa tang thi và con người. Số người cũng không nhiều, chỉ có khoảng 100 người, số lượng tang thi thì phải gấp mấy lần con người.
Những người này chính là dị năng giả mạnh mẽ của nhân loại. Bây giờ họ đã biết được vị trí của tang thi vương mà ra sức truy lùng tang thi vương.
“Tấn công tang thi vương đi, mau lên!! Tôi không cầm cự được lâu đâu.”
Một thiếu niên khuôn mặt còn khá trẻ la lớn lên báo hiệu cho các dị năng giả. Cậu là dị năng giả hệ mộc, tạo nên những nhánh dây leo bao vây lấy đám tang thi tùy tùng xung quanh đó.
Tang thi vương bị cách ly với xung quanh cảm giác được nguy hiểm muốn chạy trốn. Nhưng cậu thiếu niên kia không để nó được như ý nguyện.
“Mọi người, mau tấn công tang thi vương.”
Đường Nguyên triệu hồi lên những dây leo xung quanh tang thi vương, trên những dây leo đó xuất có những đoá hoa màu đỏ tươi rực cháy như lửa nở ra.
Tang thi vương vốn muốn dùng dị năng ám của nó để bỏ chạy nhưng bỗng nhiên dị năng không sử dụng được.
“Mày nghĩ rằng dị năng của mày có thể sử dụng được sao? Kỹ năng này là tao sử dụng chính sinh mạng của tao để sử dụng đó.”
Cậu sử dụng máu thịt của mình để làm chất dẫn kích thích dị năng của cậu mọc hoa. Những đoá hoa này có khả năng khống chế dị năng của tang thi hoặc dị năng giả trong một thời gian.
Đường Nguyên lúc này cảm thấy muốn nôn thì bất chợt phun ra máu tươi, cậu cũng không quản đến cơ thể mình mà tập trung duy trì khống chế đám tùy tùng của tang thi vương.
Những dị năng giả khác đều bắt đầu dồn hết chiêu thức của mình vào tang thi vương. Tang thi vương bị dồn vào đường chết nhưng nó không cam tâm vì vậy tự hủy.
Nó bộc phá năng lượng trong tinh hạch cấp 10 đỉnh cấp của mình, những dị năng giả ở đều nhận ra nó muốn tự sát, vì vậy bọn họ muốn ngăn chặn điều đó xảy ra.
Nhưng rốt cuộc vẫn là quá muộn, một năng lượng hắc ám mạnh mẽ bao trùm lấy toàn thành phố, âm thanh vang dội đánh thẳng dội lên bầu trời.
Đường Nguyên chỉ kịp nhìn thấy trước mắt mình bị một màu đen u ám bao phủ lấy, chúng bắt đầu cắn nuốt cậu.
“Ưgh…”
Cậu đau đớn mà rên rỉ, cứ như bị nhúng chàm trong axit, cơ thể dần bị ăn mòn bởi hắc ám. Từ da đến xương thịt, đến khi không còn gì cả.
Những dị năng giả khác kết cục cũng không khác gì Đường Nguyên. Cái giá bỏ ra là quá lớn, 100 dị năng giả đứng đầu căn cứ nhân loại, những chiến dĩ chúng mãnh lên đường tiêu diệt tang thi vương chấm dứt mạt thế.
Nhưng mạt thế đã chấm dứt, bọn họ vẫn chưa quay lại. Bọn họ mãi mãi chôn mình cùng tang thi vương. Vì tương lai tốt đẹp của nhân loại mà hy sinh bản thân, cái giá quá đắt nhưng nhân loại rất biết ơn những gì họ làm cho nhân loại.
100 chiến sĩ mạnh mẽ, kiên cường và bất khuất được tạc tượng vinh danh và tưởng niệm giữa căn cứ nhân loại. Bọn họ mãi mãi biết ơn và ghi danh sử sách những dị năng giả này.
Đường Nguyên sau khi chết thì trôi nổi trong khoảng không vô tận và đen tối. Cậu không biết đây là đâu cả, ý thức mơ hồ như màn sương ngăn cản cậu suy nghĩ.
Lúc này một tia sáng chói rọi chiếu về phía cậu. Cậu nheo mắt dùng tay che mặt. Bất chợt mở mắt ra thì thấy mình đang ở một căn nhà cũ kỹ. Nhìn trông giống như được thu lượm từ đống rác thải.
Những mảnh kim loại xây dựng nên nơi này, cậu không biết rốt cuộc chúng là kim loại gì cả, vì nhìn rất là lạ.
Cậu lúc này quan sát xung quanh, thấy rằng mình đang nằm trên chiếc giường cũ kỹ, chiếc khăn cũng bị rách te tua mà khâu tạm bởi những mảnh vải.
Cậu không biết mình đang ở đâu cả. Chẳng phải cậu bị tang thi vương tự sát bị năng lượng hắc ám thôn phệ chết rồi sao? Không để cậu chờ lâu thì một cơn đau ập đến vào đầu cậu.
Cậu… vậy mà xuyên không tới tương lai rồi.