Rate this post

Cuối cùng, Tô Vũ đi tới nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, những người đó sẽ không làm hại mẹ đâu. Đúng rồi, Mao Đầu về chưa?”

Trước đó ở bệnh viện, sau khi nói một câu thì Mao Đầu chạy biến đi đâu mất.

Không biết bây giờ nó đã về chưa nữa.

Lâm Thiến chỉ về phía cái đỉnh đồng trong sân nói: “Vừa về không lâu, đang ngủ trong cái đỉnh đó đấy. Tiểu Vũ, dù con làm việc gì thì cũng đừng làm mẹ lo lắng, hiểu chưa?”

Kể từ sau lần xảy ra chuyện trước đó, Lâm Thiến luôn lo lắng bận tâm cho con trai, cảm thấy nhiều việc không thể yên tâm được.

Tô Vũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiến, nhẹ nhàng ôm vai bà: “Mẹ cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tất nhiên Lâm Thiến không biết trước đó nếu không có Mao Đầu thì nguy hiểm đến cỡ nào.

Bây giờ khi con trai an ủi và thấy mọi người đều bình an, Lâm Thiến cũng thấy không còn gì phải lo nữa.

Ngay sau đó, bà nắm tay Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ nói: “Ồ đúng rồi, còn một việc nữa, không chỉ một mình mẹ mà cả bên thông gia cũng đã bàn rồi.”

Khi nghe đến đây, Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đều hiểu đó là vấn đề gì, không khỏi nhìn nhau rồi thấy hơi ngượng ngùng.

“Mẹ, con mệt quá, để con đi tắm đã.” Mã Hiểu Lộ lấy lý do muốn chuồn đi.

Kết quả cô bị Chung Phù Ngọc túm lại ngay: “Không biết lớn nhỏ, mẹ chưa nói hết mà đã muốn đi rồi à? Ngồi xuống đi.”

Không còn cách nào khác, Mã Hiểu Lộ chỉ có thể cực kỳ bất đắc dĩ ngồi xuống, nắm lấy cánh tay Tô Vũ.

Lâm Thiến hít sâu một hơi nói: “Mẹ biết người trẻ tuổi như các con bây giờ đều coi trọng sự nghiệp, nhưng mẹ mặc kệ, không việc gì quan trọng bằng chuyện này cả.

Mẹ cũng từng này tuổi rồi, suốt ngày hay nghĩ đến chuyện bế cháu, hai con không thể thực hiện nguyện vọng của mẹ sao?”

Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đều cảm thấy muốn cười nhưng lại không dám cười.

“Mẹ, mẹ vẫn còn trẻ mà. Hơn nữa, chuyện này không thể gượng ép được, phải xem duyên phận chứ mẹ?” Mã Hiểu Lộ bĩu môi, nắm tay Lâm Thiến nói.

“Hai đứa cứ lấy cớ đủ điều, hai đứa đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, phải tranh thủ đi chứ, nghe chưa?” Chung Phù Ngọc cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Mã Hiểu Lộ cắn môi, trừng mắt nhìn Chung Phù Ngọc nói: “Biết rồi ạ, mẹ ruột của con.”

Sau đó cô kéo tay Tô Vũ đi lên lầu, Chung Phù Ngọc ở đẳng sau gọi: “Này, hai đứa đi đâu vậy?”

Mã Hiểu Lộ quay đầu lại, thè lưỡi nói: “Không phải mọi người muốn ôm cháu sao?”

Sau đó hai người vào phòng của mình, đóng sầm cánh cửa lại.

Mã Hiểu Lộ nằm ngửa trên giường, hít sâu một hơi: “Bây giờ làm sao đây? Chắc chắn họ sẽ liên tục thúc giục chuyện này.”

Tô Vũ mỉm cười, nhìn Mã Hiểu Lộ nói: “Không phải trước đây em cũng muốn có con sao? Vậy thì sinh một đứa đi.”

“Ý anh là bây giờ ư?” Mã Hiểu Lộ nhấc chân đạp Tô Vũ ra khi anh lại gần. “Tại sao không được?” Thật ra Tô Vũ cũng chưa có ý định đó. Bởi vì anh vẫn chưa hiểu rõ tình trạng cơ thể của Mã Hiểu Lộ.

Cái vòng xoáy có thể căn nuốt linh lực kia rốt cuộc là thứ gì? Điều đó sẽ gây ra hậu quả gì? Tô Vũ vẫn chưa biết được.

Hơn nữa, có một vấn đề là dưới ảnh hưởng của vòng xoáy đó, sức khỏe của Mã Hiểu Lộ không tốt.

Nếu không thì tuyệt đối không thể bị chẩn đoán suy dinh dưỡng ở bệnh viện.

Vì vậy, trước khi điều tra rõ mọi chuyện và giải quyết triệt để, Tô Vũ không có ý định đó.

“Dưới đây là bản tin cập nhật: Hôm nay, cống thoát nước gần khu biệt thự Hoa Sơn bị tắc, công nhân phát hiện thi thể ngăn chặn dòng nước gây tắc nghẽn.

Người chết là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, bị cụt một tay. Theo kết quả giám định sơ bộ của cảnh sát, nạn nhân chết không quá 24 giờ, nguyên nhân do động mạch cổ bị đứt, mất máu quá nhiều. Cảnh sát nghi ngờ đây là vụ giết người phi tang xác. Cảnh sát đã lập chuyên án, sớm ngày đưa hung thủ về quy án.”

Trong lúc ăn cơm, bản tin trên TV đưa ra những tin tức kỳ lạ.

Sau khi xem xong, Mã Hữu An lắc đầu nói: “Thế giới ngày nay là kiểu gì thế? Khu Hoa Sơn không phải gần đây sao? Thế mà hung thủ lại ném xác ở chỗ này, ngẫm lại cũng thấy thật đáng sợ.”

“Đúng vậy, thời buổi này cái gì cũng xảy ra được.” Lâm Thiến cũng hùa theo nói.

“Mao Đầu… lại đây, tao cho mày ăn cá khô.” Mã Hiểu Lộ ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm cá khô, muốn dụ dỗ Mao Đầu tới.

Tuy nhiên, dù cực kỳ thèm ăn không chịu được nhưng Mao Đầu cũng không dám tiến tới nửa bước, chỉ đứng đó ăn cá khô Mã Hiểu Lộ ném tới.

“Đồ thối tha, sao lại không chịu đến gần tao hả? Chẳng lẽ trên người tao có mùi gì?” Nói xong, Mã Hiểu Lộ còn không quên ngửi cơ thể mình.

Và e rằng trong nhà cũng không ai có thể ngờ rằng kẻ sát nhân bỏ trốn vừa đưa tin lại chính là tên Mao Đầu này, may mắn là trên đoạn đường đó không hề có camera giám sát nào, nếu không nếu có người nhìn thấy là Mao Đầu vứt xác,, nhất định sẽ nghỉ ngờ thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy.