Cho đến tận bây giờ, Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn không hiểu tại sao cửa hàng của mình lúc đó bị kiểm tra, phải biết rằng ở Tân Hải còn có nhiều cửa hàng đồ cổ lớn hơn của ông ta, tại sao lại cứ tìm ông ta chứ?
Bạch Nhấn Hạt Tử gật đầu, ra hiệu cho Phó Gổ nói tiếp.
“Anh coi, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, anh vào tù rồi không đến 24 tiếng đồng hồ đã đi ra, chẳng lẽ không có nguyên nhân gì khác à?”
Phó Cổ nói đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao lại tìm đến mình.
Người khác không dám nhận món đồ này, bởi vì nó luôn bị tổ chức bảo vệ di sản văn hóa quốc gia theo dõi, thật sự là củ khoai lang nóng, không ai dám tùy. tiện mang về nhà cả.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử thì khác, trước đây ông ta bị bắt vì buôn lậu di vật, quay đầu lại thì lại được thả ra ngay, mà cũng không có chuyện gì, tất nhiên trở thành ứng cử viên số một để nhận món đồ này.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nếu thứ đó thật sự là đồ thật, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng hơi có hứng thú.
Dù sau này có thật sự bị cảnh sát theo dõi, nhờ mối quan hệ vào sinh ra tử với Tô Vũ, ai còn dám làm gì ông ta nữa chứ?
Nghĩ đến đây, rõ ràng là Bạch Nhãn Hạt Tử đã hơi phấn khích, ngồi bắt chéo chân nói: “Hóa ra cậu biết hết rồi, vậy thì tôi cũng không có gì phải che giấu nữa, chỉ e là chỉ có mình tôi mới dám nhận món đồ này thôi, nhưng tôi cảnh cáo luôn, để chấp nhận rủi ro lớn như vậy, thì cậu cũng không thể chơi kiểu công phu sư tử ngoạm được.”
Nếu trực tiếp thương lượng với người bán, Bạch Nhãn Hạt Tử hoàn toàn có thể mua với giá thấp hơn mấy lần so với giá thị trường. Nhưng qua Phó Cổ thì khó nói.
Bởi vì Phó Cổ chỉ là người môi giới, chắc chắn anh ta cũng sẽ lấy hoa hồng. Và ông ta cũng tin rằng không chỉ một mình ông ta có khả năng nuốt trọn món hàng này. Nếu giá quá thấp khiến Phó Cổ không có lợi gì, rất có thể anh ta sẽ đi tìm người khác.
Phó Cổ vỗ đùi nói: “Ông anh à, sao anh lại nói vậy? Tôi và nhóm người kia có mối quan hệ rất sâu đậm, nếu không phải gần đây tôi bị kẹt hàng kẹt tiền, tôi đã trực tiếp nhận cho họ rồi. Người ta cũng đâu phải dễ dàng gì, đã chết nhiều người đến thế, giờ chỉ trông cậy vào thứ này để kiếm ít tiền cứu mạng thôi. Loại tiền bất nhân đó, làm sao tôi nỡ kiếm chứ?”
Bạch Nhãn Hạt Tử híp mắt nhìn Phó Cổ, cảm thấy anh ta không giống như đang nói dối, vì thế vỗ bàn đứng dậy nói: “Cậu đã nói nhiều như vậy, sao không đem đồ ra cho tôi xem đi?”
Phó Cổ kéo Bạch Nhãn Hạt Tử ngồi xuống nói: “Ông anh à, cái đó là một quả bom nổ chậm, tôi có thể mang theo bên người được sao? Đừng vội, chúng ta uống thêm ly rượu nữa rồi sẽ xem cũng không muộn.”
Sau ba vòng rượu, Phó Cổ dẫn Bạch Nhãn Hạt Tử tới một khách sạn nhỏ rất hẻo lánh và tồi tàn.
“Tôi nói này, dẫu sao cũng là một ông chủ lớn mà ở chỗ này à?”
Rõ ràng bây giờ có tiền rồi nên Bạch Nhãn Hạt Tử có phần khinh ghét.
Phó Gổ lắc đầu nói: “Haha, khi làm việc ở ngoài thì càng kín đáo càng tốt, đúng không nào?”
Bước vào phòng, Bạch Nhãn Hạt Tử thấy bên trong có một người nữa, là một người phụ nữ, diện mạo bình thường, hơi có khí chất của một nữ hiệp khách giang hồ.
Sau khi giới thiệu xong, Bạch Nhãn Hạt Tử được biết cô ta là người duy nhất bình thường trong đám người đào mộ kia.
“Chào ngài, cứ gọi tôi là Dạ Oanh, chúng ta nói ngắn gọn đi, tôi đang muốn bán gấp món đồ trên tay, tôi muốn xác nhận trước ngài có thực sự hứng thú
không?”
Nhìn Dạ Oanh thẳng thắn đi vào vấn đề chính, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng đoán được tâm lý của đối phương, có vẻ thực sự rất sốt ruột.
Sau khi hiểu được tâm lý của đối phương, Bạch Nhấn Hạt Tử cũng có thêm chút tự tin.
“Này, các người có lầm không thế? Nói cả nửa ngày trời mà tôi vẫn không thấy đồ gì cả, làm sao bảo tôi có hứng thú được chứ?”
Bạch Nhấn Hạt Tử giơ hai tay ra, tỏ ý dù thế nào thì cũng nên lấy đồ ra trước rồi tính tiếp.
Sau đó, Dạ Oanh và Phó Gổ trao đổi ánh mắt với nhau, Phó Cổ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý rằng người này rất đáng tin cậy.
Tiếp theo, Dạ Oanh kéo một chiếc rương đem từ dưới gầm giường ra, đặt lên bàn, mở ra thì bên trong có một cuộn giấy dài khoảng hai thước.
Dạ Oanh cầm cuộn giấy lên, cẩn thận trải ra trên bàn, rồi dùng tay ra hiệu mời Bạch Nhãn Hạt Tử:
“Xin ngài hãy xem đi.” Dưới ánh đèn hơi tối tăm trong phòng, Bạch Nhãn Hạt Tử cúi xuống xem kỹ.
Chỉ thấy một bức tranh vẽ một cặp chim uyên ương tựa vào nhau bên cạnh non xanh nước biếc.
Toàn bộ bức tranh dù đã cách đây hơn hai ngàn năm nhưng màu sắc vẫn rất rực rỡ, bố cục hài hòa, không biết là tác phẩm của danh gia nào.
€ó thể nói là sống động, tỉ mỉ như thật, đang lúc Bạch Nhãn Hạt Tử không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi thì bất ngờ ông ta nhìn thấy một khuyết điểm rất rõ ràng trên bức tranh.