Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Rate this post

Ngày hôm sau, Liễu Uyên không chỉ hủy bỏ lệnh cấm cho nàng, mà còn sai người đưa tới rất nhiều món đồ thú vị. Khương Anh tò mò nhìn thử, ai ngờ chơi rất vui, nàng nghĩ mình vẫn dành trọn tình cảm cho Liễu Uyên, không kém gì trước đây.

Tuy nhiên, mấy ngày liền Liễu Uyên không đến, cũng không dùng cơm cùng nàng, nàng có chút chán nản, lệnh cho cung nhân đi tìm hiểu xem mấy ngày nay Liễu Uyên bận việc gì. Cung nhân trở về đáp: “Dạo gần đây điện hạ bận việc triều chính, hiện tại vẫn đang bận trong thư phòng.”

Thư phòng…

Khương Anh cắn môi, do dự hồi lâu, sau đó lệnh cho cung nhân chuẩn bị chút điểm tâm, mang tới thư phòng. Khi đến thư phòng, cửa phòng đang đóng, thân vệ thấy nàng liền vội vàng nhường đường, nàng đẩy cửa bước vào, thân vệ lập tức đóng cửa lại, đứng cách xa một chút.

Trong thư phòng chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng không quá rộng. Liễu Uyên nằm ngửa trên ghế bành, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngồi thẳng người, Khương Anh bị hắn làm cho kinh ngạc: “Điện hạ, là ta.”

Giọng nói của Liễu Uyên có chút nặng nề: “Cô biết.”

Khương Anh cũng không nghĩ nhiều, đặt điểm tâm xuống, thấy sắc mặt Liễu Uyên đầy vẻ mệt mỏi, liền mở miệng nói: “Điện hạ mệt rồi, sao không nghỉ ngơi?”

Liễu Uyên cũng không trả lời, chỉ nâng tay áo nhặt đồ trên bàn. Khương Anh hỗ trợ sửa sang, sắp xếp ngay ngắn, do dự đặt trở lại kệ sách, nhưng không thèm nhìn kệ sách lấy một lần, đang định xoay người, không biết Liễu Uyên đã đứng bên cạnh nàng từ khi nào.

Phần lớn thời gian Liễu Uyên đều im lặng, Khương Anh đã quen với sự im lặng của hắn. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bàn tay thân quen lướt qua đỉnh đầu nàng, nhét đồ đạc trở lại kệ sách, ống tay áo rũ xuống môi nàng, tựa như Liễu Uyên đang chủ động hôn nàng. Nàng muốn lưu giữ khoảnh khắc này, nên đã mở miệng cắn lấy ống tay áo hắn một cách vô dụng.

Liễu Uyên phát hiện, hắn dùng tay còn lại nâng cằm nàng lên: “Nhả ra.”

Khương Anh có chút tủi thân, cắn chặt không buông. Liễu Uyên dùng sức bóp miệng nàng, kéo ống tay áo trở về, khi đó Khương Anh sắp khóc rồi, ngay cả chút vọng tưởng giả dối này Liễu Uyên cũng không cho nàng, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận mà nghĩ, ngài không cho, ta sẽ tự mình lấy.

Khương Anh xoay người kiễng chân hôn lên, nhưng chỉ hôn tới cằm Liễu Uyên, kỳ thật trước khi tới rõ ràng nàng không có suy nghĩ này, chỉ muốn gặp Liễu Uyên một lần thôi, nhưng trong phút chốc nàng lại không kiềm chế được, dường như chủ động nhiều hơn thì Liễu Uyên sẽ thuộc về nàng.

Vòng eo bị Liễu Uyên siết chặt, lưng áp vào kệ sách, động tác của Liễu Uyên mạnh mẽ, sự va chạm khiến sách trên kệ lắc lư, rơi xuống rất nhiều, Liễu Uyên không quan tâm, Khương Anh nhắm mắt lại, nàng cũng mặc kệ.

Không biết qua bao lâu, Khương Anh được Liễu Uyên bế ra khỏi kệ sách, dựa lưng vào mặt bàn lạnh lẽo, dường như Liễu Uyên có sức lực vô tận, đến khi mưa tạnh mây tan, Khương Anh yếu ớt được hắn bế lên ghế.

Khương Anh híp mắt, thấy Liễu Uyên thắp sáng vài ngọn đèn, nàng nhất thời tỉnh táo, sửa sang lại váy áo, ngồi ngay ngắn trên ghế. Liễu Uyên cũng không gọi người, tự mình cúi người dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn, vạt áo khoác ngoài rủ xuống mặt đất.

Khương Anh chịu đựng đau đớn bước xuống ghế, đi chân trần tới bên người Liễu Uyên, đang định giúp hắn. Tầm mắt Liễu Uyên dừng lại trên chân nàng, hắn ném cuốn sách trong tay, đứng dậy bế nàng đặt trở lại ghế.

Khương Anh nói: “Điện hạ…”

“Mặt đất lạnh.” Liễu Uyên nhặt giày vớ rơi dưới đất, lần lượt đeo cho nàng, Khương Anh sững sờ hồi lâu, lúc đó nàng đã nghĩ, cho dù tên trong hôn thư không phải tên của mình thì có sao đâu? Tuy rằng trong lòng Liễu Uyên không có mình, nhưng hắn đối xử với mình cũng coi như rất tốt, sao nàng phải bất mãn?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Anh vui mừng, đeo xong giày vớ, ngồi trên ghế bành lắc lư chân. Liễu Uyên nhìn nàng vài lần, cuối cùng rời tầm mắt: “Nàng tìm Cô có chuyện gì?”

Khương Anh ngượng ngùng nói đến gặp hắn, nghĩ tới chuyện bỏ lệnh cấm, nàng cười nói: “Ta tới cảm ơn điện hạ đã hủy bỏ lệnh cấm cho ta trước thời hạn, còn tặng ta rất nhiều đồ tốt.”

Sắc mặt Liễu Uyên cứng đờ: “Không cần, lần sau… Không cần như thế.”

Khương Anh sửng sốt, có ý gì? Cái gì không cần như thế? Nàng nghi hoặc nhìn Liễu Uyên lật qua lật lại những cuốn sách trên kệ, chậm rãi rời khỏi ghế, đi tới trước mặt Liễu Uyên, ngửa cổ hỏi rõ ràng: “Ý điện hạ là gì?”

Liễu Uyên rũ mắt, không nói lời nào, Khương Anh đã quá chán ghét dáng vẻ này của hắn: “Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Liễu Uyên nói: “Không cần cảm ơn Cô như vậy.”

Như nào? Điểm tâm sao? Khương Anh cúi đầu nhìn điểm tâm đã bị Liễu Uyên gạt xuống đất từ lâu, ồ một tiếng: “Ta biết, điểm tâm này…”

Dù suy nghĩ của Khương Anh bướng bỉnh đến đâu, nàng cũng chợt nhận ra, Liễu Uyên nào có nhắc đến điểm tâm, rõ ràng đang ám chỉ nàng, nàng xấu hổ trừng lớn hai mắt, lùi lại mấy bước: “Ta không có ý này…”

Giọng nói khựng lại, nàng mặc kệ Liễu Uyên nghĩ thế nào về mình, chật vật rời khỏi thư phòng. Phía sau truyền đến tiếng gọi căng thẳng của Liễu Uyên, nàng cũng không trả lời. Còn chưa kịp rẽ sang hành lang, cả người nàng đã bị Liễu Uyên đuổi theo bế ngang lên.

Dường như Liễu Uyên biết mình nghĩ sai, ôm chặt lấy nàng: “Là Cô không đúng, Cô nói sai rồi…”

Khương Anh mắt điếc tai ngơ, vùi đầu thu mình lại.

Đêm hôm đó, suốt một đêm, nàng mở to hai mắt, nghĩ đi nghĩ lại, khoảnh khắc Liễu Uyên nghĩ sai kia, trong mắt hắn mình trông như thế nào, là người không biết xấu hổ, chủ động quá nhiều sao? Là người vì muốn cảm ơn mà tuỳ tiện hiến thân sao?

Khương Anh thống khổ mà nghĩ, nàng nên ngừng suy nghĩ lung tung, cũng không cần chủ động nữa, nàng tin mình có thể làm được. Sau đó mỗi lần Liễu Uyên đến, nàng đặc biệt chú ý tới khoảng cách, Liễu Uyên vừa đến gần nàng, nàng liền đoan trang lùi về phía sau vài bước, Liễu Uyên có vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Vài ngày cứ thế trôi qua.

Một ngày nọ, người trong cung Hoàng hậu tới truyền lời, nói Hoàng hậu triệu kiến nàng, nàng sai cung nhân sửa soạn lại dung nhan cho mình rồi tới cung Hoàng hậu.

Hoàng hậu là người ôn hoà rộng lượng, chưa bao giờ làm khó nàng, thấy nhà mẹ đẻ nàng không còn ai, bà cũng từng an ủi nàng vài câu. Trong lòng nàng biết ơn Hoàng hậu, lại nghĩ tới Hoàng hậu là mẫu thân của Liễu Uyên, nên thường ngày cũng gần gũi với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn thấy nàng, liền nâng tay áo cho phép nàng ngồi xuống, chỉ vào cô nương bên người: “Đây là cháu gái ngoại Ôn Thư Nghi của bổn cung, con quen biết Thư Thanh, chắc hẳn cũng quen biết Thư Nghi chứ?”

Khương Anh liếc nhìn Ôn Thư Nghi, mỉm cười gật đầu. Ôn Thư Nghi hành lễ với nàng, nàng nghi hoặc trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, nghe lời nói thẳng thắn của Hoàng hậu: “Dạo này con và Thái tử vẫn tốt chứ?”

Khương Anh trả lời: “Tốt ạ.”

Hoàng hậu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn sang, trong nháy mắt, nàng cho rằng mình bị nhìn thấu, rõ ràng khoảng thời gian này nàng và Liễu Uyên xa cách hơn nhiều, nàng kiên trì không thay đổi lời nói.

Hoàng hậu lại cười nói: “Vậy là tốt rồi, Thái tử bận rộn, A Anh nên quan tâm nhiều hơn. Đôi khi bổn cung suy nghĩ, Đông Cung chỉ có một mình con, liệu có cô đơn không, có cần người bầu bạn hay không?”

Khương Anh ngẩn ra, những lời này sao lại nghe quen thế nhỉ? Nàng nhanh chóng nhớ ra, nàng cũng nghĩ tới những lời này khi muốn Liễu Uyên nạp cô nương khác, chỉ là cuối cùng vẫn chưa nói ra miệng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Anh nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Hoàng hậu, cười nói: “Nếu có người bầu bạn, tất nhiên không gì có thể tuyệt vời hơn.”

Hoàng hậu mỉm cười: “A Anh thật bao dung.”

Khương Anh rời khỏi cung Hoàng hậu, chậm rãi đi trên đường, đi một lát liền cảm thấy mệt mỏi, nàng đứng bất động dưới gốc cây, cung nhân đi theo bị nàng vẫy lui. Nàng nhìn về phía trước, nhìn rất lâu, lâu tới mức cay mắt.

Nàng nâng tay áo lên dụi mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, ngơ ngác nhìn Liễu Uyên từ bên kia đi tới, mũ áo lộng lẫy, tuấn mỹ vô song. Nàng thầm nghĩ, cuối cùng người đàn ông này vẫn không thuộc về mình.

Liễu Uyên nhanh chóng đi tới trước mặt, cúi người nhìn khóe mắt đỏ hoe của nàng: “Mắt nàng làm sao vậy?”

Nàng cụp mi mắt nói: “Ngứa.”

“Đừng dụi nữa, đợi một lát sẽ hết thôi.” Liễu Uyên nhìn về hướng cung điện của Hoàng hậu, sắc mặt không vui: “Mẫu hậu tìm nàng nói chuyện gì?”

Khương Anh không muốn giấu hắn, nghĩ đến hắn sẽ không từ chối, liền cong khoé miệng cứng đờ nói: “Mẫu hậu sợ ta một mình cô đơn, nói để Ôn nhị cô nương vào Đông Cung bầu bạn với ta.”

Giọng Liễu Uyên dịu xuống: “Quả thực Đông Cung chỉ có mình nàng, lần trước nàng còn nói cô đơn, để nàng ấy tới trò chuyện với nàng cũng được.”

Khương Anh ồ một tiếng, theo hắn trở về Đông Cung, bước chân của hắn dài, còn bước chân của Khương Anh lại ngắn, chẳng mấy chốc Khương Anh đã không theo kịp. Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng Liễu Uyên đi phía trước, tự nhủ trong lòng, nếu không thì cứ bỏ cho xong.

Nhưng nàng vẫn sẽ khổ sở.

Khương Anh dừng bước, cúi đầu, lúc thì hận mình đi chậm, không theo kịp Liễu Uyên, lúc lại trách Liễu Uyên đi quá nhanh, không biết quay đầu lại nhìn nàng, cứ thế sững sờ tại chỗ.

“Khương Anh, nàng nói thật cho Cô biết, có phải mẫu hậu bắt nạt nàng hay không?”

Bên tai truyền đến âm thanh tức giận, nàng ngẩng đầu lên, thấy Liễu Uyên đi rồi quay lại. Nàng vội lắc đầu theo bản năng, Liễu Uyên trầm giọng: “Nàng không nói đúng không? Cô sẽ đi hỏi mẫu hậu.”

“Không được!” Khương Anh duỗi tay kéo ống tay áo Liễu Uyên, nàng vừa mới đồng ý với Hoàng hậu, Liễu Uyên lại đi chất vấn, như thế còn ra gì? Là cảm xúc của nàng không đúng, nàng ngửa cổ cười với Liễu Uyên: “Điện hạ, mẫu hậu không bắt nạt ta, chỉ nói chuyện Ôn nhị cô nương thôi.”

Sắc mặt Liễu Uyên càng tối hơn: “Không muốn cười thì đừng cười.”

Khương Anh lập tức thu lại nụ cười. Liễu Uyên nói: “Chỉ Ôn Thư Nghi? Vậy nàng mất hứng chuyện gì?”

Mất hứng chuyện gì?

Khương Anh thầm nói, sợ rằng cả đời này ngài sẽ không biết.

Khương Anh buông tay áo hắn ra: “Điện hạ sai rồi, ta không có mất hứng.” Mặc kệ Liễu Uyên, nàng tự mình trở về Đông Cung, các cung nhân tiến lên chào đón: “Thái tử phi đi đường có mệt không?”

Đông Cung chỉ có một mình nàng, các cung nhân cả ngày vây quanh nàng, chăm sóc nàng rất chu đáo, nàng cười nói: “Ta không mệt.”

Hai ngày sau, một cung nhân nhìn nàng lưỡng lự muốn nói lại thôi, nàng nói: “Có chuyện cứ nói thẳng.” Cung nhân kia liền nói: “Hôm qua nô tì nghe nói Ôn nhị cô nương muốn… tiến vào Đông Cung.”

Khương Anh gật đầu: “Quả thực có việc này, ngày khác Ôn nhị cô nương tới, các ngươi phải chăm sóc cẩn thận.”

Cung nhân kia nói: “Vâng!”

Không ngờ, ngày đó Liễu Uyên mặt không biểu cảm đi đến, vừa thấy Khương Anh liền nói: “Xem ra chuyện của Cô, Thái tử phi còn rõ ràng hơn Cô, ngay cả Cô còn không biết Ôn Thư Nghi muốn vào Đông Cung, thế mà Thái tử phi lại biết rồi?”