Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Rate this post

Cũng may mấy người Tiết Thủ phụ uống không lâu, chẳng mấy chốc đã đứng dậy, Khương Anh vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, tiễn bọn họ rời đi. Một lát sau, thấy xung quanh không có người quen, nàng mới dẫn Thái hậu ra khỏi quán rượu.

Khương Anh nhìn Thái hậu lên xe, dõi theo hướng xe ngựa rời đi, trong lòng cân nhắc xem đêm nay nên đề cập chuyện này với Liễu Uyên thế nào.

Bên này Thái hậu ngồi xe ngựa một đường, cuối cùng cũng vội vã trở về hành cung, đi gặp Thái thượng hoàng, hiển nhiên tâm trạng Thái thượng hoàng không được tốt lắm, rũ khóe miệng hỏi: “Sao rồi?”

Thái hậu nói: “Gặp được A Anh, không gặp được Mãn Mãn.”

Thái thượng hoàng cau mày: “Khương Anh nói thế nào?”

“A Anh nói sẽ thương lượng với Uyên Nhi.” – Thái hậu nói xong, chờ Thái thượng hoàng nổi giận. Quả nhiên Thái thượng hoàng tức muốn hộc máu, vung tay áo định đập nát chén trà. Thái hậu vội vàng nói: “Ai gia đã phát hiện ra điểm yếu của A Anh!”

Động tác của Thái thượng hoàng khựng lại, nhướng mày, đặt chén trà xuống, nghe Thái hậu nói: “Ta phát hiện A Anh nhận rất nhiều người thân, thái độ của nàng với những người thân đó cực tốt, gần như đáp ứng mọi yêu cầu.”

Thái thượng hoàng nhíu mày: “Có ý gì?”

Thái hậu ho một tiếng, cẩn thận nói: “Ngài có ngại khi trở thành tỷ phu của A Anh không?”

“…”

Thái thượng hoàng giận tới mức phải gọi mấy vị thái y ngay hôm đó.

Thái thượng hoàng tức giận, các thái y đều lo sợ bất an, rất sợ thân thể vừa mới điều dưỡng tốt của ông lại bực bội, đành phải truyền tin tức vào trong cung, lúc này trời đã nhá nhem tối, Liễu Uyên nghe vậy thì cau mày, nhưng vẫn tới hành cung.

Cũng may Thái thượng hoàng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát liền bình phục. Liễu Uyên thấy tinh thần ông vẫn tốt, còn có thể nổi giận với hắn, thì lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ, hỏi thăm Thái hậu: “Sao phụ hoàng lại tức giận thành như vậy?”

Lời này Thái hậu biết nói thế nào đây?

Thái hậu cười mỉa một tiếng, nói sang chuyện khác: “Hôm nay con đã gặp A Anh chưa?”

“Trẫm còn chưa tới Khương phủ.”

Liễu Uyên vừa dứt lời liền muốn rời đi. Thái hậu nghe vậy, biết A Anh còn chưa có cơ hội nói chuyện với hắn, lập tức đẩy hắn: “Vậy con mau đi đi, đừng để tới Khương phủ, A Anh đã ngủ rồi.”

Liễu Uyên nhìn lướt qua, không có thời gian dò hỏi về nguyên nhân hành động bất thường của bà, vội vàng rời khỏi hành cung. Khi đến Khương phủ, quả nhiên Khương Anh đã ngủ rồi, hắn chần chừ vài bước trước cửa phòng Khương Anh, trong lòng khó chịu suy nghĩ, nếu hôm nay không nhìn thấy A Anh, thì ngày mai mới được gặp nàng.

Hiếm khi thấy Liễu Uyên cô đơn đến vậy, có lẽ vì cô đơn, nên hắn không muốn rời đi. Bạch Phù đứng từ xa nhìn hồi lâu, rồi vội vàng bước tới hành lễ, Liễu Uyên phất tay áo cho nàng đứng dậy. Nàng ngẫm nghĩ nói: “Trước khi ngủ, Khương cô nương cứ nhắc mãi sao Bệ hạ không tới, Bệ hạ có việc nên đến muộn sao?”

“Trẫm đến hành cung.”

Sự cô đơn của Liễu Uyên bị nghiền nát trong phút chốc. Hoá ra A Anh cũng nhớ đến hắn, hắn vẫy tay áo cho Bạch Phù lui xuống, rồi lại một mình đứng đó, trong lòng vui sướng hơn rất nhiều, quyết định ngày mai phải tới thật sớm.

Quả nhiên, ngày hôm sau hắn tới rất sớm, từ lúc mặt trời lặn, dạy Mãn Mãn viết chữ trong thư phòng, mãi đến giờ cơm tối mới có cơ hội nói chuyện với Khương Anh: “A Anh, hôm qua trẫm đến hành cung, nên khi tới Khương phủ thì đã muộn rồi.”

Trong lòng Khương Anh nghĩ đến chuyện của Thái hậu, nàng gật đầu. Ăn tối xong, Mãn Mãn đi chơi, hai người đến thư phòng. Liễu Uyên nghĩ tới việc tối hôm qua Khương Anh nhắc đến mình, hắn cười nói: “Nghe Bạch Phù nói, tối hôm qua nàng nhắc đến trẫm, có chuyện gì sao?”

Khương Anh đang cân nhắc xem nên nói chuyện của Thái hậu thế nào, nên thuận miệng nói: “Bệ hạ nói sẽ giúp ta đưa quần áo cho huynh trưởng, nhưng đêm đó ngài rời đi quá nhanh, quên mang theo quần áo. Tối nay khi trở về ngài có thể mang theo không?”

Liễu Uyên thu lại ý cười bên khoé miệng: “Thì ra là như vậy, A Anh cứ đưa quần áo cho trẫm là được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vậy Bệ hạ đợi chút, ta đi lấy.”

Khương Anh rời khỏi thư phòng, cảm thấy nếu mình nhắc đến chuyện của Thái hậu, giống như đang phản bội Liễu Uyên vậy, vốn dĩ Liễu Uyên vì nàng mà mâu thuẫn với Thái thượng hoàng và Thái hậu, nàng nên đứng về phía Liễu Uyên, tốt hơn hết là không đề cập tới chuyện đó.

Lúc Khương Anh cầm tay nải đến, Liễu Uyên ngồi sau bàn nhìn thấy, không nói lời nào. Hắn không cần hỏi cũng biết, tay nải kia lớn như vậy, tất nhiên không chỉ có một bộ quần áo mới, chắc hẳn còn có thêm món quà khác cho huynh trưởng.

Liễu Uyên ngửa mặt tựa lưng vào ghế, coi như không nhìn thấy gì, cũng coi như những thứ đó không tồn tại. Hắn đang suy nghĩ, tâm trạng mong đợi Khương Anh đề cập tới lý do tối qua nàng nhắc đến hắn, có thể là ảo tưởng, không tồn tại, hắn nghĩ như vậy, cố gắng thả lỏng, nhưng một tay lại nắm chặt thành ghế, suýt nữa không khống chế được bản thân.

Khương Anh không hề phát hiện ra, nàng xếp tay nải xong, tâm tư cũng rối loạn. Thái hậu muốn gặp Mãn Mãn là điều dễ hiểu, huống chi nàng cũng không muốn Liễu Uyên vì mình mà căng thẳng với Thái thượng hoàng cùng Thái hậu, hay là cứ đề cập một chút?

Khương Anh rơi vào thế khó xử, không nói một lời, Liễu Uyên cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhất quyết không mở miệng, trong thư phòng im lặng đến đáng sợ hồi lâu. Khương Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Bệ hạ, huynh trưởng viết thư cho ta, mặc dù đều ở chỗ Bệ hạ, nhưng ta vẫn chưa trả lời thư của huynh ấy, chi bằng ta trả lời một bức thư nhé?”

Dường như Liễu Uyên không nghe thấy, nàng vừa nói vừa tới gần bàn sách, cúi người lấy giấy bút. Đột nhiên rầm một tiếng, ghế ngồi đổ xuống đất, Liễu Uyên bất chợt đứng dậy, dọa Khương Anh giật mình: “Bệ hạ sao thế?”

“Không sao, khi trẫm đứng dậy không cẩn thận đá phải ghế.” Giọng Liễu Uyên bằng phẳng, quay lưng về phía nàng, ổn định lại biểu cảm trên mặt, sau đó cúi người dựng ghế lên: “A Anh muốn viết thư phải không? Ngồi xuống viết đi.”

Khương Anh nhìn hắn chằm chằm với vẻ nghi ngờ, thấy nét mặt hắn tự nhiên, không có gì khác thường, nàng yên tâm ngồi xuống, cầm bút suy nghĩ, có chút rầu rĩ: “Ta còn chưa biết tên của huynh trưởng, lại càng không biết huynh ấy đang ở đâu, Bệ hạ nói cho ta biết đi?”

Có vẻ Liễu Uyên đang thẫn thờ, tầm mắt rơi vào ánh nến đang nhảy múa, Khương Anh có chút lo lắng gọi vài câu, hắn mới ừ một tiếng, nghiêng đầu sang, ánh mắt nhìn thật sâu vào Khương Anh: “Vì sao A Anh phải viết thư cho hắn?”

Khương Anh luôn cảm thấy hắn có gì đó không ổn, dưới ánh nến chiếu rọi, sắc mặt có phần tái nhợt: “Bệ hạ không khoẻ sao?”

“Không, trẫm rất khoẻ.” Liễu Uyên cười nói: “A Anh vẫn chưa trả lời trẫm.”

Khương Anh cảm thấy câu hỏi của hắn thật khó hiểu: “Huynh trưởng viết thư cho ta, ta muốn trả lời huynh ấy một bức thư, chẳng lẽ không thể trả lời sao?”

“Có thể, A Anh viết đi, không cần biết tên.”

Liễu Uyên nhìn Khương Anh cầm bút, viết hai chữ huynh trưởng, hắn chậm rãi dời tầm mắt, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên chuyển mắt về, nhanh chóng rút tờ giấy bên dưới ngòi bút của Khương Anh, vo tròn lại ném xuống đất.

“Bệ hạ làm gì vậy?” Khương Anh ngạc nhiên.

Lúc này Liễu Uyên mới ý thức được mình đã làm gì, nhưng hắn vẫn thành thật nói: “A Anh, đừng viết thư cho hắn, cũng không cần hắn làm huynh trưởng.”

Liễu Uyên cúi người, lướt qua mặt bàn tiến lại gần, rút chiếc bút lông từ trong tay Khương Anh, tiện tay ném xuống đất: “Lúc trước trẫm ghen tị với hắn, hôm nay vẫn ghen tị với hắn.”

Khương Anh kinh sợ, đôi mắt đỏ hoe của Liễu Uyên ở trước mặt, dường như đang trách móc nàng đối xử tàn nhẫn với mình: “Ngoài quần áo mới, A Anh còn chuẩn bị món quà khác cho hắn, viết thư cho hắn. A Anh rời xa trẫm sáu năm, trong sáu năm qua nàng chưa từng viết cho trẫm một chữ nào, cũng chưa từng cho trẫm một món đồ để nhớ nhung.”

“Bọn họ đều có đồ A Anh tặng, cố tình chỉ có mình trẫm không có gì. A Anh không muốn trẫm so đo với bọn họ, vậy A Anh muốn trẫm so đo với ai?”

Liễu Uyên nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt u tối sâu xa. Khương Anh như bị hút mất tâm trí, ấp úng không nói nên lời, bốn mắt nhìn nhau. Liễu Uyên cách càng ngày càng gần, ngón tay chậm rãi vươn tới, chuẩn bị chạm vào môi Khương Anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này, đầu óc Khương Anh chợt tỉnh táo, bốp một tiếng vỗ bay ngón tay Liễu Uyên, có chút luống cuống đứng dậy. Liễu Uyên bỗng nhiên tỉnh táo lại, lập tức rụt người trở về, giọng nói ẩn chứa vẻ chua xót: “A Anh, là trẫm thất lễ.”

Khương Anh hơi hé miệng, đáng tiếc đầu óc nàng cũng chỉ tỉnh táo trong chốc lát, hiện tại bên trong đang tràn ngập những lời nói ghen ghét của Liễu Uyên, dồn dập quấn quýt hỗn loạn với nhau, bóp chặt cổ họng nàng, khiến nàng không thể nói nên lời.

Liễu Uyên lo lắng: “A Anh, trẫm khiến nàng sợ sao?”

Lúc này Khương Anh mới phát ra âm thanh: “Không có, Bệ hạ đừng lo lắng.”

Liễu Uyên thở phào nhẹ nhõm, có chút vui sướng vì Khương Anh vẫn chịu nói chuyện với mình. Hắn lấy giấy và bút mới từ trên bàn, đưa tới trước mặt Khương Anh: “A Anh, vừa rồi là trẫm hồ đồ, không nên nói những lời đó, nàng viết lại một lần nữa nhé.”

Khương Anh lắc đầu, chậm rãi ngồi trở lại ghế, chỉ nhìn Liễu Uyên không nói lời nào, Liễu Uyên nói: “Nếu A Anh mệt, trẫm sẽ viết thay A Anh.”

Dưới ánh nến, hắn mở giấy ra, cầm bút lông, viết từng câu từng chữ, viết rất đều, cũng rất nhanh, viết xong hắn hỏi Khương Anh: “A Anh có muốn đọc không?”

Giọng nói của Khương Anh có chút nghẹn ngào: “Không cần.”

Liễu Uyên đã ôn hoà bình tĩnh trở lại, thậm chí hắn còn khẽ cười: “A Anh, nàng muốn viết thư cho huynh trưởng, kết quả thư là do trẫm viết, nàng cũng không cần đọc.” Sau khi gấp lại, hắn xoay người cất vào tay nải, không quay đầu lại, cầm tay nải lên nói: “Vậy trở về trẫm sẽ sai người đưa tới cho huynh trưởng nàng.”

Khương Anh ngồi phía sau bàn, mãi cho đến khi hắn đi tới cửa, nàng mới khẽ gọi: “Bệ hạ…”

Liễu Uyên dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu lại, lẳng lặng nhìn sang.

Dáng vẻ này của hắn, Khương Anh đã gặp qua rất nhiều lần, vô số buổi tối ở Đông Cung, hắn đều lẳng lặng ngồi đó, Khương Anh không để ý tới hắn cũng không sao, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Khương Anh. Khương Anh rất phiền dáng vẻ đó của hắn, mãi cho đến khi rời đi, Khương Anh vẫn chưa hiểu vì sao hắn lại ngồi nhìn nàng như vậy.

Nhưng giờ phút này, bên tai Khương Anh không ngừng lặp lại câu trẫm ghen tị với bọn họ, trong đầu chợt nảy ra điều gì đó, nàng nhìn vào mắt Liễu Uyên, bắt gặp suy nghĩ thoáng qua đó trong giây lát, nhiều năm trôi qua, nàng đã phần nào hiểu được ý của Liễu Uyên.

Mỗi đêm Liễu Uyên ngồi ở đó không phải vì muốn làm gì, hắn chỉ thích nghiêm túc tuân thủ lời hứa mà trông coi Khương Anh. Nếu may mắn, gặp được Khương Anh chủ động tiến thêm một bước, hắn giống như nhận được một phần thưởng khổng lồ, vì phần thưởng khổng lồ này, hắn có thể trông coi hết đêm này đến đêm khác…

Hoá ra lời Liễu Uyên nói là thật, hắn rất thích Khương Anh.

Khương Anh chậm chạp ngộ ra sự thật này, nàng đứng dậy đi vòng qua bàn sách, tiến về phía trước hai bước, nhìn thật sâu vào Liễu Uyên, nhắm mắt lại, giống như trước kia khi đến chùa cầu nguyện, nàng thì thầm trong lòng, khen thưởng phải chủ động, phải chủ động, phải chủ động …

Đọc đến lần thứ năm, như thể Liễu Uyên nghe được tiếng lòng của nàng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bước nhanh đến trước mặt nàng: “Trẫm đã đồng ý với A Anh, nghĩ sao sẽ nói vậy, không cần che che giấu giấu, trẫm không thích A Anh làm quần áo mới cho huynh trưởng, không thích A Anh viết thư cho huynh trưởng, không thích A Anh có người huynh trưởng này. A Anh có thể không cần người huynh trưởng này nữa được không?”

Khương Anh vẫn nhắm hai mắt, khóe môi cong lên: “Có thể, Bệ hạ.”

Ngay sau đó, trên trán nàng truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng, tiếp theo vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nàng nghi ngờ mở mắt ra, trước mặt đã không còn bóng người, chỉ có một chiếc tay nải bị ném xuống đất.

Khương Anh cạn lời, Bạch Phù bất chợt xông vào, kinh hãi nói: “Bệ hạ làm sao vậy? Ta vừa thấy Bệ hạ đi qua, tinh thần có vẻ phấn chấn!”

“Không biết, chắc đang nổi điên.” – Khương Anh nhặt tay nải lên.