Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Rate this post

Editor: Dứa

Đêm đã khuya, gió lạnh hiu hiu, đường phố vắng vẻ, đèn lồng bên đường đung đưa tạo ra những khoảng sáng tối, ánh trăng xuyên qua con đường bị ngựa giẫm lên, tiếng vó ngựa vang nhàn nhã. Khương Anh không biết vì sao Liễu Uyên lại cho ngựa đi chậm như vậy.

Bàn tay giữ gáy nàng khẽ động, chậm rãi chuyển qua cằm, nâng mặt nàng lên, nàng kinh ngạc nhìn Liễu Uyên cúi đầu, khổ sở nói: “Trẫm chờ A Anh về nhà ăn cơm, vì sao A Anh không trở về nhà?”

“Sau này trẫm phải xếp hàng để được ăn cơm cùng A Anh sao? Vậy bao nhiêu ngày nữa mới tới lượt trẫm?”

“Ở trong lòng A Anh, trẫm xếp thứ mấy?”

“Xếp trẫm ở vị trí thứ nhất đi, không ai trong số họ thích A Anh nhiều như trẫm, trẫm nên được xếp thứ nhất.”

Liễu Uyên cho rằng Khương Anh say rượu, nên nói chuyện không chút kiêng kị, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Khương Anh: “Trẫm muốn xếp thứ nhất!”

Liễu Uyên đột nhiên cười rộ lên, cười tới mức tuấn tú phô trương. Đây là lần đầu tiên hắn buông thả trước mặt Khương Anh như vậy: “A Anh say rồi, ý thức mơ hồ, vậy trẫm hôn A Anh, ngày mai A Anh sẽ không nhớ gì đâu nhỉ?”

Khương Anh: “…”

Ngài đang nói vớ vẩn gì thế!

Trong lòng Khương Anh nảy sinh cảm giác khủng hoảng, nhưng đã quá muộn, một bàn tay giữ chặt eo nàng, tay còn lại nâng đầu nàng lên. Liễu Uyên nhanh chóng hôn xuống, nụ hôn vừa hung hăng lại mãnh liệt.

Khương Anh cảm thấy Liễu Uyên tựa như dã thú, chỉ cần một cái miệng là có thể ăn thịt nàng. Ngựa chậm rãi tiến về phía trước, nàng như rơi vào mây mù trên lưng ngựa, trái tim đập loạn xạ. Khi nàng sắp ngất xỉu, cuối cùng Liễu Uyên cũng buông nàng ra.

Toàn thân Khương Anh mềm nhũn, không có sức phát ra âm thanh, được Liễu Uyên ôm vào lòng. Tiếng cười của Liễu Uyên bị gió đêm cuốn đi xa, vó ngựa lao điên cuồng, nàng mơ hồ suy nghĩ, Liễu Uyên muốn đưa nàng bay đi đâu.

Khi đến Khương phủ, Liễu Uyên bế nàng trở về phòng. Nàng mơ mơ màng màng đúng như say rượu, thời điểm tức giận còn giơ tay áo lên định đánh Liễu Uyên. Liễu Uyên nắm tay nàng vỗ vài cái lên mặt mình, cười nói: “Tốt lắm, đánh xong rồi, ngày mai A Anh hãy quên hết đi.”

Có thể quên mới là lạ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Anh vẫn nhớ như in. Nàng vừa bực vừa xấu hổ, nhưng lại không thể tìm Liễu Uyên nói cho rõ ràng.

Khi ăn sáng, Khương Anh kinh hãi. Thái thượng hoàng và Thái hậu dắt tay Mãn Mãn đi tới, sắc mặt Thái thượng hoàng hiếm khi ôn hoà như vậy. Không đợi nàng hành lễ, ông nói: “Khương cô nương không cần hành lễ, Khương cô nương ngồi đi.”

Thái hậu cười nói: “A Anh mau ngồi đi.”

Mãn Mãn chạy tới ôm nàng: “Mẫu thân ngồi xuống ăn cơm đi.”

Khương Anh ngồi xuống, dùng bữa sáng cùng Mãn Mãn, thỉnh thoảng Thái hậu lại mỉm cười với nàng. Thái thượng hoàng rất yên tĩnh, thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi, chỉ có Khương Anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Ăn sáng xong, nàng dắt Mãn Mãn đi tìm Bạch Phù: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Phù không trả lời được, Mãn Mãn liền nói: “Mẫu thân, hoàng tổ mẫu nói sắc mặt hoàng tổ phụ khó coi, nói chuyện khó nghe, tính tình khó chịu, cho nên mẫu thân mới không trở về nhà.”

Khương Anh hết hồn: “Thật sao?”

Mãn Mãn gật đầu, Bạch Phù nói: “Lời Mãn Mãn nói không sai!”

Khương Anh cười gượng gạo, thật ra không phải vì chuyện đó. Nhưng không ngờ Thái thượng hoàng lại thay đổi thái độ với mình. Sau đó Thái hậu tới tìm nàng, cười nói: “Hôm nay A Anh có ăn tối ở nhà không?”

Khương Anh cười gượng: “Có ăn.”

Nàng mới đến Tần phủ một chuyến, cũng không phải như Liễu Uyên nói đi lần lượt từng nhà, đáng tiếc nàng nghĩ như vậy, nhưng các huynh trưởng tỷ tỷ khác thì không nghĩ như vậy.

Các huynh trưởng tỷ tỷ khác vừa nghe tin nàng đến Tần phủ ăn tối, ai nấy đều cực kỳ vui vẻ. Tất nhiên phu thê Tần thị rất kín tiếng, không lan truyền tin tức Liễu Uyên bế nàng trở về ra ngoài, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc các huynh trưởng tỷ tỷ khác muốn mời nàng đến ăn tối.

Thế nên thiệp mời lần lượt được gửi đến Khương phủ. Khương Anh nhìn tới hoa cả mắt, chúng chất đầy trên bàn trong thư phòng. Buổi tối Liễu Uyên đến đây, tình cờ nhìn thấy, hắn mở ra đếm từng ngày một, đếm đến cuối cùng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Theo lịch trình này, hắn căn bản không có cơ hội ăn tối cùng Khương Anh.

Đến giờ ăn tối, bàn ăn của Khương phủ chật kín người một cách kỳ lạ: Khương Anh, Liễu Uyên, Mãn Mãn, Thái thượng hoàng, Thái hậu, thoạt nhìn cả năm người đều bình thản dùng xong bữa.

Ăn cơm xong, năm người còn chưa tản đi, Thái hậu cười nói: “A Anh nhận được rất nhiều thiệp mời dùng bữa tối, ai gia nhìn ngày, phải xếp lịch đến tháng sau, vậy thời gian này A Anh có ăn cơm ở nhà không?”

Khương Anh đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Thái thượng hoàng đã nói với Liễu Uyên: “Triều chính nhiều việc, ban ngày con bận rộn, không gặp được Mãn Mãn, buổi tối mới rút được chút thời gian ăn cơm cùng Mãn Mãn, ngược lại cũng vất vả. Khương cô nương, ngươi nói đúng không?”

Quả thực Thái thượng hoàng như đổi thành người khác, biết quan tâm Liễu Uyên, biết dịu dàng dò hỏi Khương Anh, Khương Anh gật đầu, dù sao đó cũng là sự thật.

Liễu Uyên lại nói: “Trẫm không mệt, nếu buổi tối trẫm không tới, cả ngày đều không gặp mặt nhau.”

Thái hậu thở dài: “Cũng chỉ có thời gian ăn với nhau một bữa cơm tối.”

Mãn Mãn cũng thở dài: “Con muốn được ăn cơm với phụ hoàng mỗi ngày.”

Khương Anh: “…”

Một nhà bốn người các ngài đang diễn trò gì thế?

Dù có ngốc đến đâu Khương Anh cũng nhận ra, tóm lại là vì đống thiệp mời kia. Nàng không tỏ thái độ, đến thư phòng dọn đống thiệp mời đó về phòng mình. Nhìn thấy Liễu Uyên đứng ngoài cửa, lại nghĩ tới cảnh Liễu Uyên hôn nàng, thầm nói trong lòng, lúc đó ngài bá đạo lắm mà, sao bây giờ lại giả bộ đáng thương thế?

Liễu Uyên còn tưởng nàng quên thật rồi, cất bước tiến vào: “A Anh, trẫm sẽ lệnh cho thân vệ đưa phụ hoàng trở về hành cung.”

“Không cần, cứ để Thái thượng hoàng ở lại đây đi.”

“Vậy nghe lời A Anh. Tối mai trẫm sẽ tới sớm, nếu A Anh đi tham dự tiệc tối, có thể đưa trẫm đi cùng được không?”

Khương Anh lắc đầu: “Không ổn.”

Liễu Uyên mà đi, ý nghĩa sẽ thay đổi, hắn không đi được, sao Liễu Uyên có thể không biết lý do này? Nhưng hắn vẫn hỏi, chỉ để thử thái độ của Khương Anh mà thôi.

Thấy tối mai Khương Anh thật sự muốn bỏ rơi mình, Liễu Uyên mím môi: “Vậy A Anh đi sớm về sớm, trẫm đợi A Anh ở Khương phủ.”

“Bệ hạ không cần đợi ta!” – Khương Anh buột miệng thốt ra.

Liễu Uyên nghe vậy thì sắc mặt không tốt lắm: “Vậy trẫm sẽ không đợi ở Khương phủ, A Anh nghỉ ngơi sớm đi, trẫm về cung trước.”

Hắn đi rất nhanh, Khương Anh có chút sững sờ. Nàng cũng không biết vì sao, mình lại nói ra câu không cần đợi ta, nàng không thích Liễu Uyên lẳng lặng canh giữ ở nơi nào đó, đặc biệt là dưới tình huống mình không hề hay biết.

Tối hôm sau, người Tiết phủ đến đón nàng. Nàng dẫn theo Mãn Mãn lên xe ngựa rời đi, Thái thượng hoàng và Thái hậu nhìn theo hướng nàng rời đi, Thái hậu suy nghĩ: “Ai gia vẫn cảm thấy A Anh đang lo lắng điều gì đó.”

Thái thượng hoàng nói: “Chẳng lẽ là vì những lời ta nói? Ta từng nói thân phận nàng thấp kém, không xứng…”

“Dừng, đừng nói lại lần nữa.” – Thái hậu thở dài.

Thái thượng hoàng nói: “Ta có nên xin lỗi nàng không?”

“Ngài còn biết xin lỗi?”

“…”

Hôm nay Tiết phủ cực kỳ náo nhiệt, không chỉ Khương Anh, mà các phủ khác cũng kéo đến. Mấy tiểu cô nương trẻ tuổi vây quanh Khương Anh, Khương Anh rất thích các nàng, đùa giỡn với các nàng hồi lâu. Mãn Mãn được Tiết Trọng Hà bế đi tới đi lui giữa đám người.

Bữa tiệc ồn ào, Khương Anh không nhịn được uống vài chén, nhìn thấy Mãn Mãn được các đồng liêu ở Hàn Lâm Viện trông coi, nàng cũng yên tâm hơn. Đột nhiên thoáng nhìn thấy Tiết Thủ phụ đi ra ngoài, trong lòng nàng có chút bực bội, lặng lẽ đi theo.

Nàng đã từng đến Tiết phủ nên có phần quen thuộc, đi theo Tiết Thủ phụ một đường tới đình nghỉ mát rời xa mọi ồn ào náo nhiệt. Nàng nhìn thấy một bóng lưng cao lớn thẳng tắp phía sau cành cây đầy hoa, lại nghe thấy giọng nói của Tiết Thủ phụ: “Bệ hạ, Khương cô nương vẫn chưa uống được mấy chén, Bệ hạ có muốn đi xem không?”

“Không cần, Tiết khanh cứ để ý nàng là được, nàng nghe lời Tiết khanh.” – Giọng nói của Liễu Uyên đầy vẻ mệt mỏi.

“Bệ hạ mệt mỏi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi một chút, vẫn là căn phòng lần trước Bệ hạ theo Khương cô nương đến nghỉ ngơi.” – Tiết Thủ phụ nói.

“Trẫm nhớ, nàng tặng cho Tiết khanh một con vịt vàng, bị trẫm mang đi, hiện giờ vẫn đang nuôi trong cung. Một thời gian nữa sẽ trả lại cho Tiết khanh.”

“Bệ hạ nói đùa, nó đã là đồ của Bệ hạ.”

“Không phải của trẫm, nàng tặng cho khanh, trẫm sẽ trả lại cho Tiết khanh.”

Tiết Thủ phụ còn muốn nói thêm, nhưng Liễu Uyên lại nói: “Trở về đi, đừng để nàng phát hiện.”

Tiết Thủ phụ đi dọc theo con đường trở về.

Khương Anh đứng bên cành hoa, trong lòng hiểu rõ, hoá ra lần trước ở Tiết phủ, Liễu Uyên tự mình tới, không phải để bàn bạc việc công với Tiết Thủ phụ, thế mà hắn còn lá mặt lá trái tức giận với mình.

Trong lòng Khương Anh có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng giận Liễu Uyên không nghe lời, nhất định phải lặng lẽ cô đơn chờ đợi vào ban đêm, vừa bực Liễu Uyên hồ đồ, rõ ràng đã làm nhiều chuyện bá đạo hơn, nếu hắn cùng mình tới Tiết phủ, mình có thể làm gì? Cần gì phải hao tâm tổn sức ở chỗ này?

Khương Anh chịu đựng cảm giác chua xót trong lồng ngực, tiến về phía trước một bước, chạm vào cành hoa, chợt nghe thấy dưới chân có tiếng xèo xèo, trong lòng cả kinh, biết có thứ gì đó đang bò dưới chân, mà không chỉ có một con.

Ngược lại Khương Anh cũng không hoảng hốt, nhắm mắt lại tạm thời bất động, đột nhiên cảm giác vạt áo trĩu xuống, có thứ gì đó đang bò lên, nàng lập tức mở mắt, bẻ cành hoa tàn nhẫn quất xuống, ngay sau đó ánh sáng nhấp nhoáng, đèn lồng rơi xuống, một bóng người lao tới đỡ lấy nàng ôm vào trong ngực. Đột nhiên tiếng xèo xèo vang lên hỗn loạn, đuổi theo chiếc đèn lồng kia.

Khương Anh kêu lên: “Bệ hạ!”

“Không sao đâu.”

Liễu Uyên kéo thứ đang bò trên vạt áo nàng xuống, thứ kia vốn đã bị quất đến vặn vẹo, lập tức bị hắn tiện tay ném ra ngoài.

Liễu Uyên bế ngang Khương Anh, bước vào đình nghỉ mát, khi ngồi lại ghế liền thay đổi tư thế, để Khương Anh ngồi trên đùi hắn, sắc mặt tối sầm: “Không ở trong yến tiệc, chạy loạn ra đây làm gì?”

Khương Anh còn chưa nổi giận với hắn đâu, nghe vậy sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Vậy Bệ hạ không ở trong cung, chạy loạn tới đây làm gì? Thảo luận chính sự với huynh trưởng ở trong đình?”

Liễu Uyên nghe được lời này thì biết mình đã bại lộ, hạ giọng nói: “Trẫm muốn gặp A Anh, không thể thiếu một ngày. A Anh bỏ mặc trẫm để tới Tiết phủ, trẫm đành phải chờ ở đây, tiện đưa A Anh về nhà.”

Liễu Uyên vừa nói vừa ôm chặt Khương Anh, tựa đầu vào cổ Khương Anh. Khương Anh nâng tay áo muốn đẩy ra hắn, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hắn đứng trong đình nghỉ mát trông đợi nàng, chắc hẳn vẫn là dáng vẻ lẳng lặng cụp mắt, trái tim đau đớn như bị xoắn lại. Nàng không muốn thấy dáng vẻ lẳng lặng bảo vệ nàng của Liễu Uyên, bàn tay đã nâng lên lại lặng lẽ hạ xuống.

“Không phải Bệ hạ muốn trả lại đồ cho ta sao?” Khương Anh nâng mặt Liễu Uyên lên, ánh mắt nhìn thật sâu vào người đàn ông: “Hôm nay muốn trả thứ gì?”

Liễu Uyên không nói gì, cúi đầu hôn lên tóc nàng.

Đêm hè năm xưa, Liễu Uyên đang làm gì?

Hắn đang ngồi lặng lẽ ở Đông Cung, Thái tử phi của hắn tắm gội xong, đang được các cung nữ hầu hạ chải tóc. Hắn bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt, không tự chủ được mà đứng dậy, muốn hỏi một tiếng, Cô có thể giúp nàng chải tóc không?

Thái tử phi đột nhiên nhìn sang: “Điện hạ phải đi sao?”

Hắn đành phải thuận thế gật đầu. Thái tử phi không nói gì, cũng không tiễn hắn, quay đầu lại, mái tóc đen xoã xuống che khuất dung mạo khiến hắn mê mẩn.

Hắn thầm nói trong lòng, Cô không muốn đi, Cô muốn giúp nàng chải tóc.