Tô Vũ kê cao gối nửa dựa vào giường, nắm tay Mã Hiểu Lộ hỏi: “Sao hôm nay em ngủ dậy muộn thế, bình thường em hay thức dậy sớm để ăn cái gì đó mà?”
Mã Hiểu Lộ gãi đầu, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Ừ nhỉ, thường thì lúc này em đã thức giấc vì đói rồi, không hiểu sao hôm nay lại không có chút cảm giác nào nhỉ? Thật kỳ lạ đấy.”
Nhìn phản ứng hiện tại của Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ mỉm cười, anh rất rõ nguyên nhân vì sao.
“Nhanh dậy thôi, chắc mẹ đã hầm canh gà cho em rồi đấy.” Tô Vũ ngồi dậy, lấy quần áo trong tủ mặc vào rồi đi ra ngoài.
“Cái gói hàng này có phải của em không?” Tô Vũ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tùy tiện cầm gói hàng trên bàn trà hỏi Mã Hiểu Lộ đang bước từ trên lầu xuống.
Lúc này Mã Hiểu Lộ rõ ràng vẫn còn hơi mệt mỏi, mới tỉnh dậy nên có bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ, cáu gắt đến mức không muốn để ý đến ai, kể cả khi Tô Vũ nói chuyện với cô thì cô cũng chẳng đáp lại, chỉ trực tiếp ngồi xuống cầm lấy cái gói hàng.
Cầm trên tay xem qua rồi nói: “Gói hàng này của ai đây nhỉ, không có ghi địa chỉ gửi tới.”
Nói xong, Mã Hiểu Lộ lại lắc lắc trên tay, rồi không khỏi nhanh tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà rồi thuần thục mở ra.
“Cái này là gì vậy?” Không lâu sau, Mã Hiểu Lộ lấy ra một chiếc hộp được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
Toàn bộ bề mặt hộp được ghép từ những miếng gỗ lim cực kỳ cẩn thận, còn có một thứ giống như tay cầm, trông giống như một chiếc hộp nhạc.
Mã Hiểu Lộ duỗi tay vặn cái chuôi đó, bên trong lập tức phát ra âm thanh của nhạc, khiến cô nở nụ cười: “Ai mua cái này vậy, vui ghê đấy!”
Tiểu Thuý đứng bên cạnh ôm hai bộ quần áo nói: “Thưa phu nhân, sáng sớm hôm nay đã có một nhân viên giao hàng đem tới đây rồi, chúng tôi tưởng là phu nhân đặt mua chứ.”
Mã Hiểu Lộ cầm nó lắc lư như đồ chơi nói: “Sao tôi có thể đặt mua thứ này bchứ, mà địa chỉ gửi tới cũng không có, kệ đi, cứ để lại đây chơi vậy.”
Nói xong, cô đặt chiếc hộp nhạc xuống rồi đi rửa mặt, Tô Vũ cũng cầm lên xem, chiếc hộp này có vẻ cổ kính, dường như có một chút dấu vết thời gian, nhất là các góc của chiếc hộp đã trở nên mòn nhẵn, trông có vẻ như một món đồ cũ rồi.
Dù nhìn thế nào thì chiếc hộp này cũng không giống như bị gửi nhầm chỗ. Nhưng nó không phải vật nguy hiểm, nên Tô Vũ không để ý lắm, cứ đặt nó sang một bên rồi xem tin tức trên TV.
…
“Đến đây, cứ đậu xe lại đây là được rồi, các anh đứng ngoài đợi nhé.” Từ Thiên Thành dẫn theo vài nhân viên viện bảo tàng, lái một chiếc xe tải nhỏ đậu trước cửa nhà Tô Vũ.
Bởi trước đó, Từ Thiên Thành đã nói với Tô Vũ rằng chiếc đỉnh đồng đó là một di vật quan trọng, khi ấy Tô Vũ cần bố trí trận pháp nên mới mượn về dùng tạm thời.
Và lúc ấy cũng đã hứa sẽ trả lại sau một tháng, dù sao đây cũng không phải một thứ bình thường, mà là một món đồ quý giá.
Thường ngày nó được trưng bày trong tủ kính của viện bảo tàng, có nhân viên chuyên trách bảo dưỡng định kỳ, để ngoài trời nắng lâu ngày thì không ổn chút nào.
Nên hôm nay, Từ Thiên Thành tới đây để lấy chiếc đỉnh đồng này trả lại cho viện bảo tàng.
“Cốc cốc cốc!” Từ Thiên Thành gõ cửa nhà Tô Vũ, một người hầu mở cửa, thấy là ông ta thì liền mỉm cười mời vào.
Trước đây khi Tô Vũ ra biển, Từ Thiên Thành gần như luôn ở lại đây, nên cũng hơi quen với người hầu rồi, không coi ông ta như người ngoài.
“Sao ông lại đến đây?” Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành cau mày hỏi.
Anh còn đang nghĩ trong lòng lúc nào đó sẽ gọi cho ông ta, nhờ liên hệ với viện bảo tàng để trưng bày bức tranh kia, ai ngờ hôm nay ông ta đã tới tận nơi.
“Ơ, phu nhân không nói với nài à?” Từ Thiên Thành cũng rất tự nhiên bước qua nói với Tô Vũ.
“Nói gì cơ?” Lúc này Mã Hiểu Lộ đang đánh răng, nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra xem, thấy là Từ Thiên Thành mới nói.
“Ồ, hôm qua ông chủ Từ đã nói với em rồi, hôm nay sẽ dẫn người đến lấy chiếc đỉnh đồng kia đi, em quên không nói với anh rồi.”
Nghe Mã Hiểu Lộ nói xong, Tô Vũ quay lại nói với Từ Thiên Thành: “Vậy ông dẫn người mang nó đi đi, nhưng cẩn thận đừng làm hư bãi cỏ của tôi nhé.”
Từ Thiên Thành ngượng chín người, đó là một hiện vật quốc gia quan trọng cơ mà, đã mượn cho anh rồi mà không thèm nói lời cảm ơn thì cũng thôi đi, giờ lại còn nói đừng làm hư bãi cỏ của anh.
Ông ta chỉ còn biết cười khổ gật đầu, rồi nói với vài người ngoài kia: “Mấy người mau vào đây, phó viện trưởng Kim, không biết ngài có muốn tự mình giám sát hay không?”
Kim Vạn Thuỷ là phó viện trưởng của viện bảo tàng, một người đàn ông đầu hói khoảng năm mươi tuổi, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ cảm nhận được vẻ uyên bác học thức của ông ta. Ông ta là bạn thân thiết với Từ Thiên Thành, tình bạn hoàn toàn không dựa trên lợi ích. .
Ban đầu khi Từ Thiên Thành nói sẽ mượn chiếc đỉnh đó đi trưng bày vài ngày ở một nơi khác, phải lăn lộn quấy rầy lắm ông ta mới đồng ý.