Thế nhưng, dù vậy chân trái của ông ta vẫn bị trúng đạn rồi rơi xuống biển trôi dạt.
Sau đó ông ta chỉ nhớ, khi tỉnh dậy, mình đang nằm trên giường, bên giường có một thanh niên.
Nhưng ông ta không biết người đó là ai, và khi có thể đứng dậy được, ông ta phát hiện ra vết thương trên người mình như chưa hề tồn tại.
Khi muốn tìm người đã cứu mạng mình, thì người đó đã biến mất tăm.
Tất cả điều này đối với Trần Phong Dương như một giấc mơ, chỉ có khả năng là trong mơ thương tích mới có thể lành nhanh đến thế, hoặc còn một khả năng nữa, đó là ông ta gặp tiên nhân.
Điền Tư Manh rót trà cho Trần Phong Dương, đặt nhẹ trước mặt ông ta: “Câu chuyện của Trần đại sư kể hay đấy, nhưng có vẻ như logic không được thuyết phục lắm”
Rõ ràng với Điền Tư Manh, chuyện vết thương trúng đạn của Trần Phong Dương lành qua một đêm không còn dấu vết chỉ là cái cớ để che đậy sự bất lực của ông ta.
Trân Phong Dương nhíu mày: “Cô không tin tôi à?”
“Trần đại sư à, bình thường tôi vẫn tin tưởng ông mà, chỉ là lần này lý do này thật sự tôi rất khó báo cáo lại với ông nội thôi.” Điền Tư Manh cũng nhấp một ngụm trà rồi nói lơ đãng.
Trần Phong Dương đặt tách trà xuống, hừ lạnh nói: “Hừ, Trần Phong Dương tôi hành tẩu giang hồ mấy chục năm, chưa bao giờ phải nói dối để báo cáo cả, cô
không tin thì cứ điều tra đi.”
Điền Tư Manh cười nói tiếp: “Ồ, điều tra à? Điều tra thế nào? Mời bác sĩ khám chân bị trúng đạn của ông lành qua đêm mà không để lại dấu vết hay sao?”
Bây giờ hai người, một người cảm thấy đối phương nói dối, người còn lại thì cảm thấy khó mà bào chữa.
Thực ra nếu không tự mình trải qua những chuyện này, ngay cả chính Trần Phong Dương cũng không tin là thật.
Bởi vì tất cả quá phi lý.
“Hừ, tôi đã nói rồi, tôi không nói dối. Chúng tôi bị phục kích trên biển, cô nghĩ tôi sẽ dùng mạng sống của hơn mười đồ đệ của mình để bịa chuyện sao?” Trần Phong Dương rất tức giận nói với Điền Tư Manh.
Đó cũng chính là điều Điền Tư Manh suy đoán mãi không ra.
Bởi vì Trần Phong Dương thật sự đã cùng hơn mười đồ đệ ra khơi, Điền Tư Manh tận mắt nhìn thấy, không những thế Điền Tư Manh còn cử người theo dõi.
Những người đó không một ai quay trở lại, điều này dường như gián tiếp. chứng minh, họ đã gặp chuyện gì đó trên biển. Người lưu lạc giang hồ như Trần Phong Dương rất coi trọng nghĩa khí.
Hoàn toàn không thể tàn nhẫn giết nhiều người như vậy để bịa chuyện, nhưng ‘Trần Phong Dương bình an vô sự lại khiến Điền Tư Manh khó tin.
“Vậy là các ông thật sự gặp rắc rối à? Biết đối phương là ai không?” Điền Tư Manh hỏi với vẻ nghỉ ngờ. Trần Phong Dương lắc đầu: “Không biết, hỏa lực của đối phương quá mạnh, lại thêm trời tối nên không nhìn rõ.”
“Ha ha, đường đường là Tông sư hóa cảnh, kiếm tiên lừng lẫy Hoa Hạ bị chịu thiệt mà không biết đối phương là ai, ông còn mặt mũi nào ở trên Thiên bảng đây?” Ý châm chọc của Điền Tư Manh rất rõ ràng.
Nhưng đối với Trần Phong Dương, đúng là sự thật không thể phủ nhận, quả thật là xấu hổ khôn xiết.
Tuy nhiên, ông ta cũng chẳng còn cách nào, thời tiết lúc đó tồi tệ, đối phương phục kích đột ngột, ông ta sống sót đã may mắn lắm rồi.
Trần Phong Dương liếc Điền Tư Manh một cái, không nói gì cả, thực ra ông ta cũng chẳng biết phải nói gì, dù sao những chuyện ông ta trải qua, chính ông ta còn khó mà tin.
Điều ông ta muốn làm bây giờ là tìm chàng trai đã cứu mạng mình, người giang hồ nên biết ơn báo đáp.
“Có chuyện tôi nghĩ cần nói với ông. Theo tôi nắm được gần đây, người của Lục Hợp Môn hoạt động ở Tân Hải, tôi nghe nói ông có chút quan hệ với môn phái này, không biết Trần đại sư có thể đi một chuyến không?”
Điền Tư Manh nhanh chóng thu hồi cảm xúc, dù sao Trần Phong Dương cũng không phải người dễ chọc.
Dù trước đây Quy Vân Trang có ơn với ông ta, nhưng nếu thật sự bị đồn vào. đường cùng, ông ta cũng có thể không nhận người quen.
“Lục Hợp Môn? Cô nghỉ ngờ những kẻ phục kích tôi là người Lục Hợp Môn à?” Rõ ràng, đối với suy đoán này của Điền Tư Manh, Trần Phong Dương hoàn toàn không tin.
Bởi vì Lục Hợp Môn chỉ là môn phái nhỏ trên giang hồ, trước tiên đừng nói là dám hay không dám chống lại ông ta, chỉ cần xem qua mối quan hệ giữa họ, thì hoàn toàn không có khả năng đó.
Và Trần Phong Dương tin chắc rằng, tuyệt đối không phải người của Lục Hợp Môn, những kẻ phục kích ông ta là người khác.
Dĩ nhiên Trần Phong Dương sẽ nghĩ như vậy, và Điền Tư Manh cũng sẽ suy nghĩ như thế.
Chỉ riêng Lục Hợp Môn thật sự không đủ can đảm, nhưng nếu có tổ chức nào khác chỉ đạo thì sao? Dù sao sự xuất hiện của Lục Hợp Môn ở Tân Hải vào thời điểm này cũng đáng nghỉ ngờ.