Rate this post

Nói về việc hiểu biết bối cảnh lịch sử của đồ cổ, trước mặt Phó Cổ, Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ xem như là tiểu bối mà thôi.

Với một tên chữ lớn còn không biết được mấy chữ như Bạch Nhãn Hạt Tử thì đương nhiên rất ít hiểu biết về những thứ này. Trước đây sở dĩ ông ta làm nghề đồ cổ, hoàn toàn chỉ vì cái miệng lanh lợi có thể nói người chết thành người sống của ông ta thôi.

Một cái hồ nước nhỏ mà ông ta cũng có thể nói đó là đồ của Ngọc Hoàng Đại

Đế đã dùng qua, đúng là ông ta không quá hiểu biết, nhưng nhờ cái miệng ấy và tài đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trước đây ông ta đã lừa được không ít người.

Nhưng đối với những gì Phó Cổ vừa nói, Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn còn không thực sự tin tưởng. Nếu nói chỉ vài chục nghìn hay vài trăm nghìn, chỉ vì mùi thơm trên bức tranh này, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn không do dự mà mở túi ra ngay.

Nhưng năm triệu, dù với ông ta hiện tại cũng không đến nỗi không có, nhưng số tiền lớn như vậy thì vẫn phải cân nhắc cẩn thận mới được.

Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn bức tranh trên bàn với vẻ luyến tiếc, rồi quay sang Phó Gổ nói: “Tôi nói này, cái này còn có gì để nói không?”

Vừa nghe Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi như vậy thì ai cũng biết, cuộc làm ăn này đã có triển vọng rồi.

Vì thế Phó Gổ liếc nhìn Dạ Oanh, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử và thủ thỉ kể lại chuyện xưa.

‘Tương truyền, cách đây hơn hai nghìn năm, ở vùng biên giới của đất Hoa Hạ, có một quốc gia nhỏ được gọi là Thận quốc.

Diện tích lãnh thổ của Thận quốc không lớn, phần lớn đường biên giới giáp với biển, nên hầu hết người dân nơi đây đều là những ngư dân lành nghề.

Theo truyền thuyết, vị quân vương sáng lập nước này, tức là Thận Vương sau này, từ nhỏ đã theo cha ra khơi đánh cướp biển, rèn luyện được bản lĩnh gan dạ không sợ trời đất.

Vào một ngày nào đó sau khi trưởng thành ở tuổi 18, lần đầu tiên Thận Vương thay cha mình ra biển kiếm sống.

Lúc bấy giờ, ngư dân có thói quen săn giết cá kình, dầu kình của cá kình có thể được dùng để thắp sáng, nhưng vì kích thước cá kình quá lớn nên nếu không phải các thuyền kết thành một đội thì hoàn toàn không dám ra tay.

Thận Vương này, trong lần đầu tiên ra khơi, đã khiến ông ta gặp phải một con long hương kình khổng lồ. Loài cá kình này rất hiếm gặp, mặc dù lúc đó Thận Vương chỉ có một chiếc thuyền lẻ loi, nhưng với nhiệt huyết nghé con không sợ.

Ông ta hoàn toàn không e ngại, đã nghĩ đến việc săn giết con long hương kình này để lấy dầu kình.

Trời không phụ lòng người có chí, Thận Vương đã chiến đấu khốc liệt với con long hương kình suốt ba ngày ba đêm, cả mặt biển cuối cùng bị nhuộm thành màu máu, cuối cùng ông ta đã thành công giết chết con long hương kình hiếm có này.

Khi chiến thẳng trở về, rất nhiều người dân đến xem, đều khen ngợi Thận Vương có bản lĩnh phi thường, đây thực sự là một hành động của bậc thiên nhân.

Và trong quá trình làm thịt lấy dầu, có người đã tìm thấy trong bụng con long hương kình có một thanh kiếm tỏa ra ánh đen lạnh lếo khiến người ta sởn gai ốc.

Nghe đâu người đầu tiên nhìn thấy thanh bảo kiếm đó, đầu lập tức bị một làn hơi lạnh cắt phăng đi.

‘Thận Vương nghe vậy liền lập tức đến xem, quả nhiên nhìn thấy một thanh kiếm cổ. Chỉ nhìn thoáng qua, Thận Vương đã biết đây không phải là vật phàm tục.

Thấy khi cầm lên thì nhẹ tựa lông ngỗng, nhưng rất cứng rắn, quan trọng hơn nữa là thanh kiếm cổ này chém sắt như chém bùn, chỉ một nhát là có thể xẻ đôi núi sông.

Người đời sau gọi đó là “giết được long hương kình, đạt được thanh thiên kiếm”.

Chính nhờ chiếm được thanh kiếm cổ này, Thận Vương đã dựa vào sự ủng hộ của nhân dân để xây dựng nên Thận quốc, ban đầu mở rộng bờ cối rất thuận lợi, thậm chí có truyền thuyết rằng ông ta có thể vận binh trăm dặm, khống chế cả cả quỷ thần.

Về sau, khi Thận Vương qua đời, thanh bảo kiếm được mệnh danh là “Thiên kiếm” cũng biến mất theo, có người đồn rằng thanh kiếm đó đã chôn cùng với Thận Vương, cũng có người nói Thận Vương đã mọc cánh thành tiên sau khi có được thanh kiếm cổ ấy.

Dù sao thì cũng có nhiều phiên bản khác nhau, sau đó khi con trai Thận Vương cố gắng mở rộng bờ cõi thì không ngờ lại thất bại trong cuộc chiến với Hoa Hạ.

Chỉ sau vài chục năm, Thận quốc đã bị Hoa Hạ tiêu diệt hoàn toàn, lãnh thổ cũ của họ cũng trở thành vùng biên giới của Hoa Hạ ngày nay.

Để củng cố uy quyền, triều đại Hoa Hạ đã xóa sạch mọi ghi chép về những truyền thuyết quỷ quái về Thận Vương trong sử sách chính thống. Sau hơn hai nghìn năm trôi qua, giai đoạn lịch sử đó cũng dần mai một trong cát bụi thời gian, chỉ còn lại vài dấu vết truyền miệng.

Nói đến đây, Dạ Oanh thở dài: “Ban đầu chúng tôi muốn đi tìm kiếm thanh thần kiếm đã biến mất đó, vì chúng tôi đoán rằng thanh kiếm cổ có lẽ tồn tại trong lăng mộ của Thận Vương. Nhưng thiếu manh mối, nên chúng tôi mới đào trộm lăng mộ của Phù Tang Gơ – chính thất của Thận Vương, một là tìm kiếm manh mối, hai là lấy vài món đồ quý.