“Cậu chủ Tề, vốn tôi định nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng giờ anh đã làm mòn quá nhiều kiên nhẫn của tôi rồi, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là nói cho tôi biết các anh đang tìm kiếm thứ gì, hoặc là chết, chọn một đi.” Lời Tô Vũ vừa dứt, Tề Hoan liền cười lớn.
“Ha ha ha, Tô tiên sinh, anh đang uy hiếp tôi đấy à? Nhưng xin lỗi, Tề Hoan tôi không phải loại bị doạ là sợ đâu. Tôi bây giờ sẽ cho anh nghe tiếng người nhà anh, tin rằng sau khi nghe xong anh nhất định sẽ thu lại thái độ ngông cuồng bất khuất này của anh.”
Tề Hoan nói xong, lấy điện thoại ra, bấm một số, đó là số của người mà anh ta đã sắp xếp sẵn ở gần khu biệt thự Hoa Sơn.
“A lô, tình hình thế nào?” Điện thoại kết nối, Tề Hoan hỏi.
“Khụ khụ, cậu chủ Tề, chúng tôi… chúng tôi thất bại rồi.” Một người đàn ông ho hai tiếng rồi nói trong điện thoại.
“Sao lại thế? Các anh nhiều người như vậy mà còn đối phó không nổi mấy người đàn bà tay không tấc sắt à?” Tề Hoan gầm lên ở đầu dây bên này.
Tô Vũ ở bên cạnh lắc đầu nhưng lại thấy hơi bất ngờ, bởi vì đối phương vẫn còn nghe được điện thoại, điều này chứng tỏ đối phương vẫn còn sống, điều này không giống phong cách xử sự của Mao Đầu.
“Cậu chủ Tề, chúng tôi căn bản còn chưa vào được thì đã bị phát hiện rồi, đối phương dường như đã đoán trước, chúng tôi đã trúng mai phục, hai mươi anh em bị bắt, mười ba người bị thương nặng, chỉ có tôi và bốn anh em còn lại chạy thoát.” Người ở đầu dây bên kia đơn giản kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nói xong, Tề Hoan nhìn Tô Vũ không thể tin nổi, anh ta thực sự không nghĩ ra, sao Tô Vũ biết hôm nay anh ta sẽ hành động, và chuẩn bị sẵn như vậy chứ?
“Nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì?” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Là người của Sơn Trang Quy Vân, chúng tôi vốn mai phục bên ngoài khu nhà chờ cơ hội thích hợp ra tay, ai ngờ người của Sơn Trang Quy Vân đột nhiên xuất hiện, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị, bị họ đánh lén nên tổn thất nặng nề.” Người trong điện thoại nói một cách chán nản.
“Sơn Trang Quy Vân, người của Sơn Trang Quy Vân không phải không có ở Tân Hải sao?” Lúc này Tề Hoan đã hơi thẹn quá hóa giận, giờ người của Sơn Trang Quy Vân đột nhiên xuất hiện, phá hỏng hành động của anh ta, điều này chứng tỏ trước đó Điền Tư Manh đã lừa anh ta.
Người của Sơn Trang Quy Vân đã sớm đến Tân Hải, chỉ có điều anh ta nghĩ mãi không ra, Điền Tư Manh và Tô Vũ thông đồng với nhau từ khi nào, bởi vì họ chẳng phải đang ở vị trí đối lập nhau sao?
“Đúng vậy, chính là Thập Tam Tử Sĩ Huyễn Dạ của Sơn Trang Quy Vân, may mà là ban ngày, nếu không e là chúng tôi đã chết hết rồi.”
“Đồ ngu, đồ vô dụng, tôi thấy các anh nên đi chết đi.” Nói xong Tề Hoan tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
“Sơn Trang Quy Vân… Hay lắm Sơn Trang Quy Vân, Cẩm Thượng Cư tôi không đội trời chung với các người.” Tề Hoan lại hung hăng đá bay thùng rác bên cạnh.
Nhìn bộ dạng của Tề Hoan lúc này, Tô Vũ cũng nhíu mày theo. Bởi vì nghe ý trong lời nói của anh ta, dường như không phải Mao Đầu làm, mà người của Sơn Trang Quy Vân, tại sao lại giúp mình chứ?
Tô Vũ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, Tề Hoan liền nhìn Tô Vũ cười gian nói: “Tô tiên sinh giỏi lắm, đã sớm thông đồng với người của Sơn Trang Quy Vân cố ý nhử tôi vào bẫy, hại tôi tổn binh hao tướng, thật sự là diệu kế.”
Tô Vũ nhún vai tỏ ý không hiểu mọi chuyện: “Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng anh nên cảm ơn Sơn Trang Quy Vân mới đúng, bởi vì nếu không có họ, người của anh hẳn đã không có cơ hội nghe điện thoại của anh nữa rồi.”
Tử Sĩ Huyễn Dạ, mười ba người này có thể nói là lực lượng cốt lõi của Sơn Trang Quy Vân, thậm chí trên giang hồ rất nhiều người chỉ nghe danh tiếng của họ, nhưng chưa từng thấy họ trông như thế nào.
Chỉ biết đó là một nhóm người mang mặt nạ đen, du đãng trong bóng tối, không có nhiệt độ của tử linh, một khi họ xuất hiện cũng báo hiệu Sơn Trang Quy Vân có hành động lớn nào đó.
Mà lần này Điền Tư Manh mang theo những Tử Sĩ Huyễn Dạ này, cũng cho thấy lần hành động này với Sơn Trang Quy Vân rất quan trọng, đồng thời có vẻ quyết tâm phải thành công.
Với việc thất bại trước tay Tử Sĩ Huyễn Dạ, Tề Hoan thực ra cũng không thấy ngạc nhiên, bởi vì nhìn khắp Cẩm Thượng Cư, hẳn cũng không có ai có thể chống lại Tử Sĩ Huyễn Dạ.
Chỉ có điều điều anh ta không ngờ tới là, Điền Tư Manh lại đào hố cho anh ta nhảy vào mà không hay biết, đây mới là chỗ khiến anh ta tức tối nhất.
“Sơn Trang Quy Vân, lần này coi như chúng ta kết thù rồi.” Tề Hoan nắm chặt hai tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng lời Tô Vũ vừa rồi nói quả thực cũng có lý, nhìn bề ngoài, dường như Tề Hoan thất bại trước tay Tử Sĩ Huyễn Dạ, nhưng thực tế Tô Vũ biết rõ trong lòng.
Sự tấn công đột ngột của Tử Sĩ Huyễn Dạ có thể coi là gián tiếp cứu những người kia, nếu không bây giờ không chừng họ đã bị ném xuống cống rãnh rồi.