Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
“Ôi trời, tôi thật sự không sao” Lâm Tất Tất nhìn Triệu Thanh Nhượng kiên quyết muốn đưa cô về nhà mà bất lực: “Tôi đi làm nhiều năm như vậy, loại người gì mà chưa từng gặp? Còn lâu tôi mới sợ cái loại gà con mới nở như anh ta, chỉ là ghê tởm trò đùa đó của anh ta thôi.”
“Đúng lúc tôi cũng đi hóng gió.”
Lâm Tất Tất không có cách nào từ chối.
Trên đường đi, Triệu Thanh Nhượng đóng chặt cửa sổ xe, một tí gió cũng không lọt vào được.
“Triệu Thanh Nhượng này, sau này anh không cần đưa tôi về đâu. Tôi chuyển nhà đến bên Mingshi international, ở đó rất gần.”
“Vậy bình thường cô đi về cũng phải chú ý an toàn, xã hội bây giờ người xấu rất nhiều.”
“Người xấu gặp phải tôi, ai sợ ai còn chưa biết đâu.”
Triệu Thanh Nhượng:…
Quên mất là cô rất khoẻ.
“Khi nào thì cô chuyển nhà?”
“Thứ năm, thứ năm tôi nghỉ phép.”
“Thứ năm tôi làm ca tối. Ban ngày thì tôi rảnh, tôi sẽ đến phụ cô.”
“Không cần! Anh làm việc vào ban đêm thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đã tìm công ty chuyển nhà rồi.”
“Chiều ngủ cũng được, đúng lúc tôi cũng muốn tập thể dục vào buổi sáng mà.”
Đầu ngón tay của Lâm Tất Tất kéo dây an toàn trước người, cảm thấy cái “đúng lúc” này của anh hơi nhiều.
Đến vườn thành Bắc, Lâm Tất vừa xuống xe thì đằng sau đã có một người vỗ vai cô, doạ cho cô giật nảy mình.
Khi Lâm Tất Tất nhìn rõ người phía sau, cô hết biết nói gì: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Lâm Mộng đẩy Lâm Tất Tất qua một bên, nhìn cửa sổ xe được hạ xuống và đánh giá Triệu Thanh Nhượng.
“Cậu trai trẻ, bạn của Thất Thất à?”
“Cháu chào dì.”
Dưới ánh đèn đường Lâm Mộng cẩn thận quan sát mặt mũi của Triệu Thanh Nhượng, nụ cười trên mặt bà càng lúc càng chân thành hơn: “Này, xin chào, xin chào. Câu đặc biệt đưa Thất Thất nhà dì về à?”
Lâm Tất Tất kéo Lâm Mộng: “Mẹ à, người ta ra ngoài hóng gió, thuận đường đưa con về thôi.”
Lâm Mộng cười ha ha, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Tất Tất: “Người ta bịa đại một lý do mà con cũng tin, con là đồ ngốc à?”
“Cậu trai trẻ tên gì thế?”
“Triệu Thanh Nhượng, cháu tên Triệu Thanh Nhượng ạ.”
“Ôi trời, cậu chính là Triệu Thanh Nhượng à?” Mắt của Lâm Mộng càng sáng hơn: “Khi ở nhà, Thất Thất thường nhắc đến cậu lắm đó!”
Da đầu Lâm Tất Tất tê dại, xích lại gần nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng nói nữa mà!”
Lâm Mộng không hề nghe lời con gái, ngược lại còn lớn giọng nói: “Nó thường nói cậu rất giỏi, là tiến sĩ ở trường đại học gì ở Mỹ đó, còn là phó giáo sư. Xem này, cậu còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ nhiệm khoa, tương lai xán lạn lắm đó!”
Lâm Tất Tất nghe mẹ nói mà mặt đỏ bừng, nói như là cô toàn nhắc về Triệu Thanh Nhượng cả ngày í. Rõ ràng là lúc cô viết luận văn… chỉ nói một chút thôi mà.
Triệu Thanh Nhượng được khen mà mặt đỏ bừng: “Dì quá khen, Thất Thất cũng rất giỏi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Mộng bị lời nói của Triệu Thanh Nhượng làm cho ấm lòng, cậu thanh niên này lịch sự biết bao! Nhìn kỹ thì hình như còn rất quen …
“Ôi, chẳng phải cậu là bác sĩ lần trước dì gặp trong bệnh viện hay sao? Cái người nói đỡ cho Thất Thất nhà dì đó.”
Triệu Thanh Nhượng cười ngại ngùng: “Không ngờ dì vẫn còn nhớ cháu.”
“Cháu đẹp như này, dì muốn quên cũng khó.” Bà Lâm rất nhiệt tình: “Cũng đến nhà rồi, lên lầu uống chén trà nhé?”
Lâm Tất Tất phá đám: “Nhà mình làm gì có trà.”
Lâm Mộng đánh con gái không biết nói chuyện một cái, tỏ ý bảo Lâm Tất Tất câm miệng.
Nhìn ra được sự không tình nguyện của Lâm Tất Tất, Triệu Thanh Nhượng nói hôm nay muộn rồi nên ngày khác sẽ đến nhà chơi.
“Muộn gì chứ, Tân Văn Liên Bố* còn chưa kết thúc đâu, lên lầu uống nước rồi hẵng về.”
* Tân Văn Liên Bố là một chương trình tin tức hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Trong thời gian phát sóng gốc; chương trình được chiếu đồng thời ở hầu hết các đài truyền hình địa phương và trung ương ở Trung Quốc đại lục; khiến nó trở thành một trong những chương trình được xem nhiều nhất trên thế giới.
Triệu Thanh Nhượng không chịu nổi sự nhiệt tình này nên cùng đi lên lầu với hai người.
Trên đường đi lên, Lâm Mộng sắp đào ra được số tiền trong thẻ ngân hàng của Triệu Thanh Nhượng luôn rồi.
“Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu à?” Lâm Tất Tất sợ anh không vui còn cẩn thận liếc nhìn biểu cảm của Triệu Thanh Nhượng một cái.
“Chỉ thuận miệng nói chuyện thôi.” Lâm Mộng sợ con gái tức giận thật nên cũng không dám nói nhiều nữa.
“Tiểu Triệu, ngồi đi, không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.” Về đến nhà, Lâm Mộng giả vờ đi tìm trà: “Ôi, trong nhà không còn trà. Hay là như vậy đi, Tiểu Triệu à, cháu ở lại đây ăn bữa tối nhé.”
Lâm Tất Tất: …
Mẹ ơi, mẹ hơi quá rồi đó!
“Thế thì phiền dì quá.”
“Không phiền, không phiền, dì nấu cơm ngon lắm, cháu thử tài nấu nướng của dì nha.”
Lúc hơn năm giờ chiều Lâm Mộng có hầm thịt, bây giờ có thể ăn rồi.
“Mẹ tôi nấu cơm ngon lắm đó. Hay là anh mang về cho cô chú một ít đi.”
“Chắc là tối nay ba mẹ tôi không ở nhà, mang về cũng lãng phí.”
“Ồ…”
Ba mẹ anh đều là bác sĩ, vậy chẳng phải hầu hết thời gian anh ở nhà một mình sao? Nghĩ như vậy, cô thấy anh có chút đáng thương.
“Xong rồi, xong rồi, ăn cơm thôi.” Lâm Mộng kêu lên.
Thịt kho tàu trên bàn cơm có màu sắc tươi sáng, vừa nhìn là biết chính tông rồi, còn có cá chẽm hấp rất thơm, rau có hai món là xà lách và tôm cải cúc, súp là súp bò hồ tây.
“Thất Thất nhà dì không ăn rau mùi, nên dì không cho vào súp, nếu cháu ăn được thì tự cho vào nhé.” Lâm Mộng đưa cho Triệu Thanh Nhượng một bát rau mùi nhỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không cần đâu cô, cháu cũng không ăn rau mùi.”
“Vậy à, thế thì vừa khéo, sau này ăn cơm cũng…”
Câu nói của Lâm Mộng nghẹn lại dưới ánh mắt giết người của Lâm Tất Tất.
Triệu Thanh Nhượng gắp một miếng thịt kho tàu, hết lời khen ngợi món này: “Dì à, không nói quá chứ đây là món thịt kho tàu ngon nhất mà cháu từng ăn đó.”
Lâm Mộng cười híp cả mắt, đứa trẻ này vừa đẹp trai còn nói chuyện ngọt xớt nữa, ai mà chẳng thích? Nếu như là con nhà mình thì càng tốt!
“Bình thường dì không có việc gì làm nên thích nghiên cứu món ăn, học được rồi sẽ chỉ cho cho Thất Thất. Những lúc Thất Thất không bận thì nó cũng thường giúp dì nấu cơm, con bé nấu cũng ngon lắm, không kém gì dì đâu. Dì thường nói, sau này ai mà lấy được Thất Thất thì đúng là số hưởng rồi hahaha…”
“Khụ khụ…” Lâm Tất Tất nháy mắt với mẹ làm khẩu hình: [Người ta còn chưa phải là bạn trai của con].
Bà Lâm căn bản không thèm để ý đến con gái, tóm lại bà thấy Triệu Thanh Nhượng không có chút biểu cảm phản cảm nào là biết người con rể này đã nắm chắc được tám chín phần rồi.
“Đây, Tiểu Triệu, thử cái này nữa.”
*
Sau khi Triệu Thanh Nhượng đi, Lâm Mộng không ngừng mắng Lâm Tất Tất kém cỏi: “Hai người đều có ý sao đến bây giờ vẫn chưa xác định quan hệ? Con đã ba mươi tuổi rồi, còn chơi cái trò con nít anh đuổi em trốn à? Ôi trời ơi, nói với con thế nào đây.”
Lâm Tất Tất cũng không chịu thua kém: “Thế mẹ với chú Trần thì sao? Cũng đã sáu mươi rồi mà cũng còn chơi trò anh đuổi em trốn đó thôi?”
Lâm Mộng:…
Bà thở dài: “ Thật sự là mẹ và chú Trần của con chỉ ôn lại chuyện xưa thôi, sau này chắc cũng chẳng còn quan hệ gì khác đâu.”
Lâm Tất Tất kinh ngạc: “Mẹ…”
Lâm Mộng xoa đầu con gái: “Con bé ngốc, duyên phận giữa người với người đã vuột mất thì chính là vuột mất cho dù có gặp lại cũng sẽ không còn cảm giác giống như lúc trước nữa.”
“Không phải là vì con…”
“Không phải.” Lâm Mộng thở dài: “Mẹ với ông ấy vốn dĩ không hợp nhau. Nếu lúc trước ở bên nhau, cũng sẽ cãi nhau vì những chuyện củi gạo mắm muối. Nếu như bây giờ ở cùng nhau, hai chúng ta cũng không có điểm chung, cuối cùng đến cả những điều tốt đẹp lúc trước cũng sẽ tan vỡ hết. Chú Trần của con bây giờ là người nào, tầm nhìn rộng ra sao? Mẹ con là ai? Vừa nãy đi mua đồ ăn trong siêu thị còn phải mặc cả hai xu. Hai người ở bên nhau, không nói vấn đề hoàn cảnh gia đình tương đồng, chí ít thì tư duy phải giống nhau. Bởi vậy, dù mẹ luôn sắp xếp cho con đi xe mắt nhưng cũng không hề ép con phải tìm một người để lấy, nhưng…”
Lâm Mộng lại chuyển chủ đề: “Vẫn là câu nói đó, con kết hôn và sinh con trước năm ba lăm tuổi cho mẹ!”
Lâm Tất Tất:…
Sự cảm động vừa nãy của cô bỗng tan thành mây khói.