Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Ngày hôm sau, sau khi Triệu Thanh Nhượng đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm Tất Tất vẫn còn ở ì trong nhà vệ sinh không ra.
“Thất Thất, nếu em cứ ngồi ở trong nhà vệ sinh chơi điện thoại, cẩn thận bị bệnh trĩ đó.”
“Em không bị trĩ!” Lâm Tất Tất giẫm chân lên ghế nhỏ ngồi trên bồn cầu, thề rằng nếu chân không tê thì sẽ không nghỉ.
“Táo bón thì để anh mua lactulose* nhé?”
* Lactulose là một loại đường không hấp thụ được sử dụng trong điều trị táo bón và bệnh não gan.
Lâm Tất Tất: …
Tiên nữ cạn lời.
“Em không bị táo bón!” Cô tắt điện thoại, bắt đầu chùi mông: “Triệu Thanh Nhượng, trong nhà còn khăn ướt không?”
“Để anh tìm.” Triệu Thanh Nhượng lấy khăn ướt ở bên ngoài nhà vệ sinh đưa cho Lâm Tất Tất: “Hé cửa ra một chút.”
Lâm Tất Tất đơ ra, dù là shit của tiên nữ thì cũng không thơm! Tuy rằng có quạt hút mùi, nhưng vẫn có mùi thối!
“Anh… anh để ở cửa đi, xíu nữa em tự lấy.”
“Được, em nhanh chút, đi càng trễ thì mặt trời lên càng cao.”
“Biết rồi!” Lâm Tất Tất cong mông lấy khăn ướt ở bên ngoài cửa, sau khi dùng xong đợi khô, sau đó cô bắt đầu cao giọng tán dóc với Triệu Thanh Nhượng đang ở trong phòng khách: “Lúc đầu em mua khăn ướt mẹ em còn cho rằng lấy cái đó để lau toilet, sau đó hỏi em vì sao lãng phí như vậy, dùng lau mặt không được à. Em nói được, sau đó mẹ em dùng cái này lau mặt thật.”
“Về lý thuyết thì có tác dụng, chắc chắn là lau mặt rất sạch.”
Lâm Tất Tất đột nhiên không biết là anh nghiêm túc hay là đang đùa.
“Em xong rồi.” Lâm Tất Tất chỉnh quần áo xong, quyết định phải mua xịt khử mùi toilet mà trên mạng đề xuất để giải quyết vấn về xấu hổ khi sống chung.
Địa điểm câu cá ở nông thôn, lái xe phải mất hai mươi phút đồng hồ, cũng không xa lắm, chỉ là gần đây vận may đi đường của bọn họ không được tốt lắm, lại gặp phải tai nạn giao thông, phía trước kẹt một đoạn.
Lâm Tất Tất thở dài: “Kẹt như này chắc mất một tiếng mới đi được à?”
“Chắc vậy.”
“Chán quá đi, ôi chúng ta nói chuyện thú vị của bệnh viện đi.”
Thực tập sinh có thành tích tốt nhất đợt cô vào đó sẽ được vào khoa tim mạch, những thành tích còn lại thì thiếu chỗ nào thì vào chỗ đó, thế nên tin tức của cô rất nhanh nhạy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em có một người bạn ở khoa hậu môn trực tràng, cô ấy nói với em mấy ngày trước cô ấy có cắt trĩ cho một bệnh nhân, người bệnh nhân đó hỏi cô ấy có thể chụp ảnh phần trĩ bị cắt đi không, sau đó cô ấy nói nếu như anh cần thì tất nhiên là được hahaha.”
Nói nhiều, Lâm Tất Tất cảm thấy khát nước, lấy bình giữ nhiệt của Triệu Thanh Nhượng uống hai ngụm nước ấm, nhưng trong xe cho dù mở điều hoà vẫn nóng, Lâm Tất Tất lại muốn uống nước lạnh.
Cô mở một chai coca, uống hai ngụm, nói chuyện một lúc rồi lại uống hai ngụm giải nhiệt, sau đó cô phát hiện ra một vấn đề — cô muốn đi vệ sinh!
Mà mấy xe phía trước vẫn đang di chuyển với tốc độ rùa bò, không biết tới lúc nào mới có thể đi qua đoạn đường cao tốc này.
Lâm Tất Tất không ngồi yên, thậm chí bắt đầu quan sát xung quanh.
Đáng tiếc bên cạnh cũng bị kẹt cả khúc đường, khu phục vụ còn cách nơi này khá xa.
“Sao thế?” Triệu Thanh Nhượng nhìn Lâm Tất Tất cũng vặn vẹo như con lăng quăng thì hỏi.
Lâm Tất Tất làm vẻ mặt than khóc: “Huhuhu, em hối hận, không nên ra ngoài câu cá!”
“Không muốn đi câu? Thế em muốn đi đâu? Lát nữa đến ga rồi quay lại cũng không sao.”
“Em muốn đi vệ sinh!” Lâm Tất Tất hối hận biết thế không uống nước: “Em không nên nói chuyện với anh xong rồi lại uống nước nhiều như vậy.”
Trời ạ, chẳng lẽ cô lại là người đầu tiên tè ra quần trước mặt bạn trai?
Triệu Thanh Nhượng gọi 12122 hỏi tình hình, cảnh sát giao thông nói làn xe ưu tiên đã bị chiếm rồi, bây giờ bọn họ cũng đang bị kẹt, không chạy đến kịp hiện trường để xem tình hình, có đồng nghiệp đã lái xe máy đến, chắc cần phải mấy chục phút nữa mới đến địa điểm xảy ra sự việc.
“Em nhịn được không?”
Lâm Tất Tất tuyệt vọng lắc đầu.
Triệu Thanh Nhượng xuống xe tìm kiếm khắp cốp xe, lấy ra một cái bình nhựa: “Hay là em dùng cái này trước?”
Lâm Tất Tất: …
Cô sẽ không bao giờ chia tay với Triệu Thanh Nhượng.
Nếu như chia tay, cô nhất định sẽ giết anh diệt khẩu. Triệu Thanh Nhượng đứng ở bên ngoài xe đứng cầm ô che nắng ở trước cửa sổ xe, đợi lúc lâu mới nghe thấy Lâm Tất Tất ấn cửa xe xuống gọi anh: “Em xong rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặt Lâm Tất Tất đỏ ửng không thôi, không biết là do nóng hay là do xấu hổ.
Triệu Thanh Nhượng thu ô lại, vươn tay nhận lấy cái bình nhựa đó.
“Đừng!” Lâm Tất Tất giống như liều mạng với người khác vậy: “Để tự em đi đổ!”
Bên cạnh đường cao tốc là một vùng hoang vắng, Lâm Tất Tất lấy một chai nước khoáng trong cốp ra rửa lại bình một lần.
Trời ạ, vì sao người chịu tổn thương luôn là cô?
Vì sao cô không thể duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt Triệu Thanh Nhượng?
Lâm Tất Tất cầm cái bình về, thương lượng với Triệu Thanh Nhượng: “Hay là vứt cái này nhé?”
“Vứt ở chỗ này ô nhiễm môi trường, hơn nữa…” Triệu Thanh Nhượng nhìn đoàn xe xếp hàng dài trước mặt kiến nghị: “Lỡ như lát nữa em lại muốn đi vệ sinh thì phải làm sao?”
Lâm Tất Tất: …
Cô bĩu môi lớn giọng: “Lần sau ra ngoài em nhất định sẽ mang theo tã người lớn.”
Triệu Thanh Nhượng muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Anh xoay đầu đi, lặng lẽ cười lớn, định chốc nữa khi đối mặt với Lâm Tất Tất sẽ không cười nữa, anh sẽ không để cô phát hiện ra anh thấy chuyện này buồn cười.
Nhưng Triệu Thanh Nhượng tính sai, cửa sổ xe phản quang, Lâm Tất Tất nhìn rõ hàm răng sáng loáng của bạn trai.
Haha, bạn trai thiếu đòn.
“Triệu Thanh Nhượng.”
“Hả?”
“Có phải anh đang cười em không?”
Triệu Thanh Nhượng ngừng cười ngay, vô cùng nghiêm túc: “Không có, cái này là nhu cầu sinh lý bình thường, không có gì buồn cười cả.”
Lâm Tất Tất tin anh mới là lạ.
“Thế anh cứ nhìn thẳng vào em đây này, không cho phép xoay lưng.”
“Được.”
Triệu Thanh Nhượng đánh giá mình quá cao, anh nhìn vào ánh mắt của Lâm Tất Tất, không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Triệu Thanh Nhượng!” Lâm Tất Tất tức anh vô cùng.
“Được rồi, được rồi chỉ là chuyện này khá buồn cười, chứ việc đi vệ sinh không có gì đáng buồn cười cả.”
Lâm Tất Tất khoanh tay: “Thế lần sau lúc anh đi vệ sinh anh gọi em, em muốn xem.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Chúng ta nhất định phải làm tổn thương nhau như vậy sao?