Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
“Không có, rất ngầu, ờm, tôi…” Lâm Tất Tất hơi đỏ mặt: “Ý tôi là ước mơ của anh rất ngầu.”
“Cảm ơn.”
“Cô… có phải bác sĩ Lâm Tất Tất không?” Sự xuất hiện muộn gần một giờ của Ôn Hạo và em trai anh ta đã cắt đứt đoạn đối thoại của hai người.
“A, đúng vậy.”
“Mọi người nói chuyện đi.” Triệu Thanh Nhượng bưng bò bít tết và mì ý của mình đến bàn sau lưng Lâm Tất Tất ngồi.
Lâm Tất Tất liếc Ôn Hạo một cái, cằm cô cũng sắp rớt vì kinh ngạc.
Trời ạ, tấm ảnh của Ôn Hạo mà mẹ cô gửi cho cô sợ rằng đã mời chuyên gia chỉnh ảnh triệu đô đấy chứ?
Trên ảnh thì nhìn rất đẹp trai, còn người thật… có cảm giác giống như người dung tục vậy?
Mà theo như con mắt phán đoán của cô, anh ta không cao đến mét bảy, còn chưa cao bằng cô nữa!
Bỏ đi, bỏ đi, coi như đi khám bệnh vậy.
Cô đưa bình nhựa cho em trai của Ôn Hạo, chỉ anh ta hướng nhà vệ sinh.
Sau khi em trai Ôn Hạo rời đi, Ôn Hạo thuận thế ngồi xuống.
“Vừa nãy đột nhiên có một hội nghị đa quốc gia, nên đến muộn.”
Trong giọng điệu của anh ta không hề có chút ý xin lỗi nào, giống như chuyện Lâm Tất Tất đợi anh ta là chuyện đương nhiên vậy.
Lâm Tất Tất cười giả lả hai tiếng, không đáp lại anh ta.
“Tôi nghe mẹ tôi nói cô rất xinh đẹp, hôm nay gặp mặt thì còn đẹp hơn những gì tôi nghĩ.”
Lâm Tất Tất: Haha, anh xấu hơn tôi nghĩ nhiều.
Đặc biệt là khi so với Triệu Thanh Nhượng vừa mới ngồi đối diện với cô thì Triệu Thanh Nhượng đã không còn đẹp trai khiến mọi người gào thét mà là đẹp như thần tiên hạ phàm rồi.
Sau hai phút, người mà Triệu Thanh Nhượng đợi cũng đến.
Cô gái ăn mặt xinh đẹp nói xin lỗi không ngừng: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay xe cộ hơi đông.”
“Không sao, cô nói sơ về vấn đề mà cô muốn hỏi đi, buổi chiều tôi còn phải đi trực, nên khá là vội.”
Cô gái sững lại một chút: “Không, để tôi gọi đồ ăn trước đã?… Anh gọi rồi à.”
Sau khi gọi một phần bò bít tết, cô gái vén tóc ra sau tai, trên mặt tỏ vẻ ngại ngùng dễ thấy: “Tôi muốn hỏi khi nào thì anh kết hôn? Phía tôi thì lúc nào cũng được.”
Triệu Thanh Nhượng:???
Triệu Thanh Nhượng còn chưa phản ứng lại, cô gái lại tò mò hỏi: “Tôi thấy trên mạng nói bác sĩ thường có bốn giai đoạn tình cảm là bạn học, y tá, dược sĩ và nghiên cứu sinh. Cuộc sống tình cảm hơi loạn một chút, anh đẹp trai như thế…”
Triệu Thanh Nhượng:…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm ơn, tôi độc thân từ trong bụng mẹ.
*
Bên Lâm Tất Tất, Ôn Hạo cũng đang tiếp tục đặt vấn đề.
“Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp. Cô là bác sĩ đúng không? Chắc chắn IQ rất cao, sau này con chúng ta sẽ rất thông minh, nghe nói cô cao 1m72, thế thì vừa hay có thể tăng chiều cao trung bình của đứa nhỏ.”
Ôn Hạo nói rất tự nhiên, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến tình huống Lâm Tất Tất từ chối.
Anh ta lấy sợi dây chuyền Hermes từ trong túi ra: “Đây là quà gặp mặt, tôi tặng cô. Trong xe tôi vẫn còn một chiếc túi hiệu này, chút nữa đưa cô đến bệnh viện rồi cô cầm về luôn nhé.”
Khóe miệng Lâm Tất Tật giật giật, cô cảm thấy phong cách của Ôn Hạo giống như tổng giám đốc bá đạo ở trào lưu thời kỳ trước, sự sến sẩm đó của anh ta lộ ra từ trong xương.
Cô hít sâu một hơi, nói với bản thân đừng kích động, không cần phải cãi nhau với anh ta ở chỗ này, về lại khó cho mẹ cô.
“Ừm đúng rồi, cô là bác sĩ khoa tiết niệu à? Hay là sau này cô đừng đi làm nữa, tôi nuôi cô, chắc chắn lương cao hơn làm ở bệnh viện nhiều.”
Lâm Tất Tất thở mạnh một cái, cô không nhịn nổi nữa, cô muốn chửi anh ta!!
“Anh Ôn này, tôi không biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì nhưng dựa trên đánh giá của anh về tôi, chắc là anh muốn tìm một cô gái xinh đẹp có học thức cao, cao 1m70 trở lên còn biết nghe lời anh. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, với cái vẻ ngoài giống như bức chân dung của Picasso và phong cách như Ngọc Hoàng đại đế ấy sợ rằng rất khó để anh được như ý nguyện. Tiền của anh cũng không nhiều như Jack Ma, dáng vẻ cũng chẳng đẹp bằng Jack Ma, nhưng lại tự tin nói ra được những điều mà ngay cả Jack Ma cũng không thể nói ra thì tôi thật sự khâm phục anh, tôi cũng hy vọng mình có thể có được sự dũng cảm và tự tin giống như anh vậy.”
Cô đẩy hộp dây chuyền về phía Ôn Hạo: “Tự tôi cũng có thể mua được, cái này anh giữ lại mà dùng.”
Nói rồi, Lâm Tất Tất không cho anh ta cơ hội phản bác, xách túi rời đi, lúc đi đến hành lang vừa hay đụng phải em trai của Ôn Hạo quay về.
“Anh tự đưa đồ của mình đến bệnh viện đi.” Lâm Tất Tất nói xong thì quay đầu nhìn về phía Ôn Hạo: “Vì tình hữu nghị nhắc nhở anh một câu, bệnh vô sinh có khả năng di truyền, nên tôi đề nghị hai anh em anh cùng đi khám đi.”
Đi ra khỏi nhà hàng Tây, Lâm Tất Tất quả thật muốn ngửa mặt lên trời cười. Lâm Tất Tất, mày giỏi lắm! Lần cãi nhau này cô phát huy vô cùng hoàn mỹ!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc về cô không đợi Lâm Mộng gọi điện cho mình mà chủ động gọi điện cho bà để phàn nàn về hành vi độc lạ của Ôn Hạo.
Lâm Mộng vô cùng tự trách vì giới thiệu cho con gái một kẻ cặn bã như vậy làm lãng phí thời gian: “Cái loại không bình thường như này, sau này không tìm nó nữa. Tất Tất, con mắng hay lắm, nếu mẹ ở đó, mẹ sẽ xông lên đánh thằng đó!”
“… Người này không phải là con trai của bạn mẹ à?”
Bà Lâm hơi chột dạ: “Ôi chết, mẹ đang nấu cháo, mẹ đi xem nồi cháo nhé, cúp máy đây.”
Lâm Tất Tất:…
Nấu cháo gì mà giữa trưa?
Trên đường đi, Lâm Tất Tất nghe thấy tiếng của Triệu Thanh Nhượng vang lên từ trong chiếc xe bên cạnh: “Bác sĩ Lâm, tôi chở cô, đúng lúc chúng ta đều về bệnh viện, thuận đường mà.”
Lâm Tất Tất nghe theo đề xuất của Lâm Mộng, hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, còn đi cả giày cao gót nên giờ đi bộ mấy bước thì có hơi mệt.
“Thế thì cảm ơn bác sĩ Triệu nhé.”
Nhưng sao kiểu dáng và màu sắc chiếc xe này quen quá nhỉ?
Lâm Tất Tất cứng đờ.
Cô lại nhanh chóng an ủi bản thân rằng loại xe như này trong bệnh viện có đầy, hơn nữa hôm đó cô đã quan sát cẩn thận rồi, bên trong xe chắc chắn không có người.
Lâm Tất Tất ngồi vào ghế phó lái trong xe của Triệu Thanh Nhượng, đột ngột đối mặt với anh.
Hai người nghĩ đến tình cảnh trong nhà hàng Tây vừa nãy, không hẹn mà cùng nhau bật cười.
Triệu Thanh Nhượng xoa mũi: “Chẳng phải bác sĩ Lâm nói là đến gặp bệnh nhân à?”
“Đúng là bệnh nhân, thuận tiện xem mắt luôn.” Lâm Tất Tất cài dây an toàn: “Bác sĩ Triệu cũng nói là đến gặp bệnh nhân mà phải không?”
Triệu Thanh Nhượng bất lực: “Tôi bị mẹ lừa.”
Lâm Tất Tất líu lưỡi: “Chậc chậc chậc, không ngờ người như anh cũng cần phải đi xem mắt.”
“Tôi? Tôi là người như thế nào?”
“Ưu tú. Kiểu như anh thì chắc có rất nhiều cô gái xếp hàng theo đuổi.”
Triệu Thanh Nhượng cười lắc đầu: “Không có, con người tôi vô cùng nhạt nhẽo.”
Lâm Tất Tất hít vào một hơi: “Anh là bị mẹ lừa, mẹ tôi là bị người nào đó lừa.”
“Bác sĩ Lâm…”
“Hả?”
“Cô vẫn ổn chứ?”
Lâm Tất Tất không hiểu lắm, không biết vì sao Triệu Thanh Nhượng lại hỏi vậy: “Tôi… tôi rất tốt. Anh yên tâm đi, hỏng một buổi xem mắt không làm tôi tổn thương đâu.”
“Không phải chuyện đó, là tôi thấy tay của cô đang run nè.”