Sau một lúc lâu, có lẽ là khóc đến tuyệt vọng rồi, Mã Hiểu Lộ mới dần hồi phục tinh thần. Cô cắn răng, lấy hai tờ giấy từ ngăn kéo tủ, vội vã nhét vào túi xách, lau nước mắt rồi quay người nhanh chóng đi xuống lầu.
Mã Hiểu Lộ thậm chí không kịp chào hỏi bất kỳ ai ở dưới nhà.
“Hiểu Lộ đang làm gì thế kia?” Lâm Thiến nhìn bóng lưng Mã Hiểu Lộ, nhíu mày hỏi.
Nhưng Lương Dịch Phương lại cười ha hả: “Người trẻ có chuyện của người trẻ, nếu chuyện gì cũng phải nói với con, con lại dong dài như thế, phí hết thời gian phí.”
“Mẹ, con dong dài chỗ nào chứ?” Lâm Thiến phản bác.
Lý do Mã Hiểu Lộ không kịp nói với Lâm Thiến và Lương Dịch Phương, là vì việc đã xảy ra rồi, có nói với họ cũng vô ích.
Hoặc là Mã Hiểu Lộ vẫn chưa biết phải nói thế nào, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có mấy ai có thể chịu đựng được nỗi đau đớn như vậy?
Cô muốn một mình gánh vác tất cả, nhưng chuyện này không thể giấu được lâu, người nhà sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Cốc cốc cốc!
Mã Hiểu Lộ mắt sưng gõ cửa một căn hộ cao cấp ở khu trung tâm thành phố Tân Hải, đây là nơi ở mới cô sắp xếp cho cha mẹ mình.
Gần đây cô còn khoe Tô Vũ với mẹ, nói sẽ đưa Tô Vũ đến gặp họ vài ngày nữa. Ai ngờ chưa đến ngày đó, người đã ra đi rồi.
“Ai vậy?” Một giọng phụ nữ từ trong nhà vọng ra, là mẹ của Mã Hiểu Lộ, Chung Phù Ngọc.
Khi Chung Phù Ngọc mở cửa phòng, thấy Mã Hiệu Lộ, bà ấy liền mỉm cười, dang rộng vòng tay ôm ấp nói: “Mẹ tưởng là dì hàng xóm đem gạo tới cơ. Hôm qua bà ấy nói sẽ về quê xem xét thiệt hại sau bão, và mang chút gạo mới về cho chúng ta nữa… Con về mà không báo trước, để cha con làm vài món ngon cho con ăn chứ.”
Nghe đến bão, Mã Hiệu Lộ lại xúc động mạnh, ôm chầm lấy mẹ khóc nấc lên.
Chung Phù Ngọc bối rối không hiểu chuyện gì, vỗ về lưng Mã Hiệu Lộ: “Con gái, sao thế này? Mới về nhà đã khóc à?”
Chung Phù Ngọc tưởng con gái bị đối xử tệ ở nhà chồng. Trước đây nghe đã nói Tô Vũ không ra gì, chỉ là Mã Hiệu Lộ chẳng bao giờ nói lời than phiền, chỉ báo tin vui về cuộc sống bên đó.
Gần đây còn nói Tô Vũ đối xử với cô rất tốt, mua biệt thự, mở công ty, còn định ghé thăm, họ nghĩ Tô Vũ đã thay da đổi thịt. Ai ngờ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nghĩ cũng thương con gái mình thật.
“Này ông Mã à, đừng chơi với cây cỏ nữa, con gái về rồi, khóc lóc um xùm này…” Chung Phù Ngọc dẫn Mã Hiệu Lộ đi vào, nói với sang ban công.
Đứng ngoài ban công là một người đàn ông trung niên có nét mặt giống Mã Hiệu Lộ, chính là cha cô – Mã Hữu An.
Thấy con gái vừa về đã ngồi trên ghế khóc nức nở như trẻ con chịu ấm ức.
Mã Hữu An vội đặt vòi tưới xuống, lấy tay đẩy mắt kính, ngồi bên cạnh con gái hỏi: “Sao vậy? Có phải thằng Tô Vũ khỉ gió đó lại bắt nạt con không? Cha đi †ìm nó ngay bây giờ, con gái của cha cũng không phải loại để nó tùy tiện ức hiếp đâu”
Nói rồi ông ấy kéo ông tay áo tính đi tìm Tô Vũ, nhưng Mã Hiểu Lộ kịp choàng lấy cổ ông ấy, nghẹn ngào nói: “Cha… Tô Vũ… Tô Vũ…”
Câu nói này không rõ ràng lắm, làm Chung Phù Ngọc gấp gáp hỏi: “Tô Vũ làm sao vậy?”
“Không còn nữa…” Nói xong, Mã Hiểu Lộ lại gào lên khóc lớn.
Mã Hữu An có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ mình.
Trước tin tức bất ngờ này, Mã Hữu An và Chung Phù Ngọc cũng hoàn toàn luống cuống, bối rối một lúc. Nhưng họ không hiểu, mới đoạn thời gian trước anh vẫn khỏe mạnh, sao bây giờ lại nói không còn rồi?
“Trước tiên con đừng khóc nữa, cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy, con nói rõ ràng đi? Xảy ra chuyện gì mà nói là không còn nữa?” Chung Phù Ngọc là người
nóng nảy, con gái mình còn quá trẻ mà đã mất chồng, chuyện này không hề nhỏ.
Nói rồi Chung Phù Ngọc lau nước mũi nước mắt cho Mã Hiểu Lộ, khó khăn lắm mới khiến cô ngừng nức nở.
“Con nói cho mẹ nghe xem, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại nói không còn nữa?” Chung Phù Ngọc nắm tay Mã Hiểu Lộ hỏi.
Mã Hiểu Lộ kể lại đầu đuôi sự việc một cách lắp bắp, mơ hồ.
Kể xong, Mã Hữu An cũng đấm mạnh lên đùi, việc xảy ra như vậy, ai cũng khó mà chấp nhận được.