Tô Vũ không nói hai lời, túm lấy Bạch Nhãn Hạt Tử kéo thẳng ra ngoài rồi ném ông ta xuống biển.
Có nước biển kích thích, cuối cùng Bạch Nhãn Hạt Tử cũng tỉnh táo lại, phản xạ khiến ông ta không ngừng vẫy vùng bơi.
Lúc đó chiếc thuyền ma cũng im lặng biến mất trong bóng tối mà không để lại dấu vết.
“Bám lấy, leo lên nhanh.” Không lâu sau, Hà Hoành Vĩ ném xuống dây thang, Bạch Nhãn Hạt Tử vật vã mãi mới bám được dây thang, dùng hết sức bình sinh mới leo lên được boong thuyền.
Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử ướt như chuột lột, nằm trên boong lăn lộn một hồi mới thở được.
“Nếu không nhờ cậu Tô xuất thủ kịp lúc, bộ xương già này đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi. Thật là trộm gà không thành, lại mất cả nắm gạo nữa, phi phi phi!”
Hà Hoành Vĩ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử không sao, cũng yên tâm, nói đùa: “Tôi bảo với ông rồi, thịt ông hôi kinh khủng, ném xuống biển cá còn không ăn nữa.”
“Ôi… Cậu Tô còn ở dưới biển à, nhanh kéo cậu ấy lên.” Bạch Nhãn Hạt Tử đột nhiên nhớ ra Tô Vũ, bản thân ông ta bơi không giỏi còn như vậy, huống hồ là Tô Vũ.
“Anh Tô vẫn khoẻ mạnh ở đây mà, ông cứ lo cho bản thân đi.” Thiện Vũ Băng đang khoác tay của Từ Vũ, nghiêng đầu qua một bên, như thể đang chế nhạo. Bạch Nhãn Hạt Tử.
Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu lại nhìn, giơ tay tát mạnh vào cái đầu trọc lóc của mình, tưởng như mình nhìn nhầm.
Truyện được cập nhật nhanh nhất và đày đủ nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà!
Ông ta không hiểu nổi, Từ Vũ rốt cuộc đã lên con thuyền đó bằng cách nào, rồi lại trở về thế nào? Bởi vì nhìn bộ dạng Tô Vũ bây giờ, trên người hoàn toàn không có dấu hiệu ướt nước, không giống như là vừa lặn xuống biển.
“Tôi nói này, ông bạn già ơi, trên con thuyền đó rốt cuộc có thứ gì đã làm ông sợ đến thế?” Hà Hoành Vĩ quỳ xuống đưa cho Bạch Nhãn Hạt Tử một chiếc khăn lông và hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử lau khô nước trên mặt, thực ra ông ta quả thật bị dọa không nhẹ bởi những biến cố bất ngờ xảy ra liên tiếp. Nhưng nếu thừa nhận mình thực sự bị khiếp đảm, thì e rằng sẽ hơi mất mặt.
“Cậu nói cái gì vậy? Có sóng to gió lớn gì mà tôi đây chưa từng thấy đâu? Cậu tưởng chỉ một con thuyền cũ kĩ chở vài thi thể là tôi sẽ sợ sao?”
Thấy Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn cố tranh cãi, Hà Hoành Vĩ tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ônng không nhảy xuống biển?”
Bạch Nhãn Hạt Tử hít sâu một hơi, thay vì trả lời lại dạy dỗ Hà Hoành Vĩ: “Tôi nói này, cậu dù gì cũng là người lái thuyền, mà cậu còn không biết à? Khi gặp người chết trên biển, nhất định phải tôn trọng, nên tôi chỉ lạy họ hai cái thôi đó, thấy chưa, làm các cậu hoảng hốt rồi. Dù sao thì nói đi cũng phải nói lại, trên con thuyền đó toàn là người chết, vậy mà nó lại tự di chuyển được, là thế nào?”
Nói tới đây, Hà Hoành Vĩ cũng không đưa ra được câu trả lời chính xác, nếu bắt anh ta giải thích, có lẽ chỉ có thể nói là ma.
Tô Vũ lắc đầu nói: “Dưới con thuyền đó có thứ gì đó, một sinh vật khổng lồ nào đó cứ cõng nó đi loanh quanh, có lẽ là một con cá lớn.
Hà Hoành Vĩ nhíu mày như nghĩ ra điều gì, một lúc sau nói: ‘À, tôi nhớ ra rồi, rất có thể là cá mập mỏ diều hâu. Hồi trước tôi chạy tàu ở Nam Dương, có nghe các ông lão bản xứ kể về loài cá mập này, chúng có cái mỏ giống diều hâu, rất hiếm gặp.”
Chúng chuyên ăn xác chết thối rữa, nhất là xác người. Một số dân tộc ở Nam Dương dùng đặc tính này của chúng để phát tán dịch bệnh.
“Ý cậu là, chiếc thuyền đó không phải để trừ dịch mà là để phát tán dịch à?” Bạch Nhãn Hạt Tử nghe đến đây thì cả người không được tốt lắm.
Nếu thực sự như Hà Hoành Vĩ nói, chiếc thuyền đó chẳng khác nào là ai lên cũng chết.
Hà Hoành Vĩ gật đầu: “Đúng vậy, những người chết trên thuyền hoặc là chết vì dịch, hoặc là bị những con cá mập mỏ diều hâu đó truyền nhiễm. Chúng để xác chết trên thuyền, rồi dùng cá mập mỏ diều hâu kéo đi, vì cá này có thể ngửi thấy mùi xác chết trên thuyền nên rất muốn nhảy lên mặt nước, nhưng do trọng lượng và độ nổi của thuyền nên nó không thể lặn xuống đáy biển hay nhảy lên mặt nước, chỉ có thể kéo chiếc thuyền hư hỏng lang thang trên biển, như vậy dịch bệnh có thể bùng phát trên diện rộng ở nhiều nơi trên thế giới.”
Nghe cách lý giải của Hà Hoành Vĩ, Thiện Vũ Băng sợ hãi che miệng lại, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ: “Anh Tô, những chuyện này có thật không? Sao trên đời lại có người xấu như vậy, những người đó và nạn nhân không oán thù gì, tại sao họ lại hại người khác chứ?”
Tô Vũ nhìn Thiện Vũ Băng: “Thế giới còn nhiều điều cần em khám phá, lòng người ai biết được, nhưng em nhớ, dù thế nào cũng phải có lòng dạ trong sáng, luôn phải có thiện tâm trong lòng, ‘Thiện cũng có nghĩa là thiện. Hiểu chưa?”