Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Rate this post

Vốn chuyện này nên kết thúc ở đây, nếu Tô Thiếu Uy biết thức thời, hẳn là sẽ kẹp đuôi nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng người này ngược lại còn tưởng rằng người ta không dám đụng vào mình vì uy danh của nhà họ Tô, anh ta vỗ bụi trên người, thẳng sống lưng đứng ở trước mặt Thiện Bản Thanh nói: “Ông già, giờ mới biết cậu đây không phải là người dễ chọc à?”

Trước kia Mã Hiểu Lộ cảm thấy Tô Vũ không có đầu óc nhưng bây giờ xem ra người thực sự không có đầu óc phải là vị đang đứng trước mặt này mới đúng.

Adv

Thật sự là chẳng phân biệt được tình hình, cái gì cũng dám nói, Mã Hiểu Lộ còn muốn giúp đỡ giảng hòa nhưng mà Tô Vũ lại kéo cô lại, có đôi khi người tự ý làm bậy sẽ không thể sống.

Thiện Bản Thanh mỉm cười không nói gì, mà Tô Thiếu Uy lại được voi đòi tiên đứng lên: “Đè tôi xuống đất, chuyện này tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”

Adv

Thiện Bản Thanh thu hồi nụ cười nhìn Tô Thiếu Uy nói: “Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Vừa nghe đến tiền, vốn dĩ trong lòng Tô Thiếu Uy rất vui mừng, nhưng vào lúc này đầu óc của anh ta đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, nếu như lúc này mà nói đến tiền, vậy anh ta có khác gì bọn giang hồ ngoài đường, quả thực là quá mất giá trị.

Chỉ thấy anh ta hắng giọng nói: “Bổn thiếu gia giống như là người thiếu tiền sao?”

Thiện Bản Thanh lắc đầu, đoán chừng là không muốn nói tiếp với tên dở hơi này, dù sao ông ấy còn có chuyện quan trọng hơn. Xoay người xòe tay ra, Diêm Đan Dương lấy ra một tấm danh thiếp chỉ có một số điện thoại đặt ở trên tay Thiện Bản Thanh.

Thiện Bản Thanh đưa tấm danh thiếp cho Tô Thiếu Uy nói: “Cậu cầm lấy tấm danh thiếp này đi, cần gì cứ nói với ông ấy, hôm nay tôi còn có việc bận.”

Nói xong ông ấy cũng không để ý tới Tô Thiếu Uy, mà là nhìn Tô Vũ nói: “Anh bạn này, cậu đã suy nghĩ lời tôi vừa nói chưa?”

Đối với ông già không thể hiện rõ tâm trạng ra mặt này, Tô Vũ ngược lại cũng không có chán ghét, mặc dù biết thân phận đối phương hiển hách nhưng lại không có ý ỷ thế hiếp người, ít nhất ông ấy đáng được tôn trọng. . Đọc 𝙩ruyệ𝗻 hay, 𝙩ruy cập 𝗻gay ﹢ TrU𝗆𝙩 ruyệ𝗻.𝒗𝗻 ﹢

“Ông cụ, tôi có thể tặng viên đá này cho ông, chỉ là giá tiền này…” Tô Vũ không tiện nói ra, dù sao viên đá kia trông quả thật không có gì đáng giá.

Thiện Bản Thanh vươn ra một đầu ngón tay nói: “Anh bạn này, tôi cho cậu mức giá này, thế nào?”

Mã Hiểu Lộ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “1 triệu?”

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Thiện Bản Thanh vẫn nghe được: “Không, là 10 triệu!”

Nếu như để cho người ta biết Thiện Bản Thanh tốn 10 triệu mua một món pháp khí thì người ngoài nhất định sẽ nói ông ấy ỷ thế hiếp người.

Mà 10 triệu đối với ông ấy mà nói nếu có thể mua được viên đá hoa mai này, cũng tuyệt đối không lỗ. Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mã Hiểu Lộ đã mất bình tĩnh, đôi giày cao gót dưới chân không giẫm vững, nếu không phải Tô Vũ kịp thời đỡ lấy thì suýt nữa đã ngã sấp xuống đất.

Đó là 10 triệu chứ không phải 1000 tệ đâu.

Từ trước đến nay, Mã Hiểu Lộ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Rốt cuộc viên đá tưởng chừng như bình thường này sao lại có thể có giá trị đến vậy? Đây là lý do khiến hiện tại trong lòng Mã Hiểu Lộ hoang mang không thôi.

Mà những lời này của Thiện Bản Thanh giống như làm cho tất cả mọi người ở đây bất động, tất cả đều há hốc miệng không nói nên lời.

Trong đó người hối hận nhất không phải Lý Thiện Nguyên thì không ai khác, phải biết rằng viên đá hoa mai này vốn dĩ được đặt ở nơi khó thấy nhất trong cửa hàng của ông ta.

Sao trong nháy mắt từ phân chó lại biến thành hoàng kim thế, một viên đá không đáng một xu lại có người ra giá 10 triệu muốn mua nó, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như chuyện vừa rồi không phải quá chân thực, nếu như không phải bởi vì Thiện Bản Thanh có thân phận cao quý trước mặt thì Lý Thiện Nguyên thật sự muốn tiến lên hai bước vả mạnh vào cái mồm to của ông ấy. Để cho ông ấy nhìn kỹ xem thứ này đến tột cùng là cái gì.

Mà sự thay đổi đột ngột này cũng khiến đầu óc Tô Thiếu Uy giống như là bị một cây búa đập mạnh, khiến anh ta cảm thấy choáng váng nhưng cũng rất tỉnh táo.

Lúc mới bắt đầu, anh ta cho rằng đây là người Tô Vũ mời tới, nhưng ngẫm lại trong trường hợp như vậy dám mở miệng ngậm miệng là 10 triệu, hơn nữa mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, đây mà là người Tô Vũ có thể mời tới sao?

Nói cách khác, nếu như Tô Vũ có thể mời một người như vậy tới, anh còn cần phải ở chỗ này diễn kịch sao? Rõ ràng mọi chuyện đều chỉ ra một sự thật mà Tô Thiếu Uy không muốn tiếp nhận, đó chính là tất cả đều là sự thật, thật sự có người sẵn lòng bỏ ra 10 triệu để mua viên đá của Tô Vũ.

“Anh bạn này, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Có thể nhường viên đá hoa mai kia cho tôi được không?” Thiện Bản Thanh nhìn Tô Vũ thành khẩn nói.

Có thể thấy ông ấy rất muốn có được viên đá hoa mai này, xem ra Tô Vũ hẳn là một người có con mắt tinh tường.

Anh ngay lập tức gật đầu và nói: “Có thể, nhưng mà tôi cần nhắc nhở ông một câu, nhất định phải luôn đeo viên đá hoa mai này bên người mới có thể phát huy được tác dụng của nó, tôi nghĩ ông hẳn là hiểu được ý của tôi.”

Tô Vũ làm ra động tác mời, ra hiệu Thiện Bản Thanh có thể cầm lấy viên đá hoa mai này.