Rate this post

Đôi môi ấm nóng chạm nhẹ vào rồi rời đi, tựa như bươm bướm bay ngang qua bụi hoa chợt dừng chân đôi chút, lưu lại một cơn ngứa ngáy rồi vỗ cánh bay đi.

Tiết Thứ nuốt nước bọt, vô thức liếm đôi môi khô nứt. Hắn lật bàn tay mình lại, nắm lấy tay Ân Thừa Ngọc, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ân Thừa Ngọc không cản hắn, trái lại còn lơ đãng dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay hắn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào y, làm cho hình bóng y trở nên mờ ảo, giống như được bọc trong một vầng sáng dịu dàng, làn da dưới ánh sáng như gốm sứ không tỳ vết, đôi môi hồng hào hơi vểnh lên, con ngươi long lanh ngập nước, trông như đang mời gọi.

Tiết Thứ nhìn y, thở gấp, đoạn cúi xuống hôn lên môi y.

Trong lúc hai đôi môi quấn quýt, Tiết Thứ nói ra câu trả lời ngắt quãng:

– Ta… nghe điện hạ hết…

Ân Thừa Ngọc ngẩng đầu lên phối hợp với hắn.

Ánh mặt trời ban trưa sáng rực, gió nóng thổi nhè nhẹ. Cửa sổ thư phòng mở toang, thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra đi ngang qua, tiếng bước chân soàn soạt khiến lòng người hốt hoảng.

Ân Thừa Ngọc dựa lưng vào từng, hai bàn tay đè mạnh xuống bả vai Tiết Thứ, tựa từ chối lại như mời gọi.

Giọng y nghèn nghẹn, nói:

– Đủ rồi…

– Ta vui lắm.

Tiết Thứ hơi lui ra, không còn hôn mãnh liệt như vừa rồi nữa. Hai chóp mũi đan vào nhau, hai đôi môi quấn quýt khó bỏ khó phân:

– Ta không có cha, kể từ lúc ta biết nhận thức đã là chị gái chăm sóc ta.

Hắn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ cầm lấy đôi bàn tay đang đặt trên vai mình, ngón tay chậm rãi men theo cổ tay y trượt lên rồi đan mười ngón vào nhau, đè chặt lên tường, thở ra một hơi thỏa mãn.

– Người ta thường nói trước cửa nhà quả phụ có nhiều thị phi, mẹ ta một thân một mình nuôi lớn chị em chúng ta. mỗi ngày trôi qua trong khó khăn. Bà ấy là người hiền lành dịu dàng nên khó tránh được việc bị người ta bắt nạt, bọn họ nói mẹ ta không tuân thủ nữ tác, nói bà ấy thông dâm với người Tatar, nói ta và chị gái là tạp chủng. Mẹ ta sợ phiền phức nên mặc kệ cho những người đó tiếp tục chửi rủa. Lúc ba tuổi, nửa đêm ta đi theo chị gái bắt chuột và rắn thả vào nhà của bọn họ.

Nhắc tới chuyện cũ đầy tăm tối này, cơn tức giận của hắn lại nổi lên, thổi bùng cái sự hung tàn sâu trong lòng hắn.

Tiết Thứ nhắm mắt lại, đoạn cắn môi y.

Ân Thừa Ngọc cũng không chịu thua kém mà phản kích lại. Y liếm vệt máu bên khóe môi, thở gấp:

– Thì ra từ nhỏ chàng đã chẳng làm chuyện gì tốt rồi.

– Người tốt nào có sống nổi trong cái thời thế cá lớn nuốt cá bé này chứ?

Tiết Thứ bật cười, liếm sạch vệt nước bên khóe miệng y:

– Sau đó ta và chị gái ngày càng lớn lên, không có người nào dám bén mảng đến nhiều lời trước mặt mẹ ta nữa.

Nhà nào dám mắng mẹ hắn một câu, hắn và chị gái sẽ đi chặn đường con trai nhà đó mà đánh một trận.

Một câu nói xấu đổi lấy một cây xương sườn.

Sau đó không còn ai dám bắt nạt bọn họ nữa.

Không kẻ nào vừa sinh ra đã làm người xấu, chẳng qua chỉ là một đứa con không có cha muốn bảo vệ mẹ mình, muốn sống thật tốt mà thôi, cho nên đành phải tàn nhẫn hơn những người khác.

Gai nhọn trên người hắn đều là dấu vết mà thời thế tàn khốc này để lại.

Ân Thừa Ngọc thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt hắn. Y nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:

– Sau này sẽ không còn nữa.

Sau này sẽ không còn thời thế đó, không còn để hắn chịu khổ nữa.

Tiết Thứ cúi đầu, đáp một tiếng “Ừm”. Hắn nghiêng mặt sang một bên, dịu dàng cọ chóp mũi vào lòng bàn tay y:

– Ta đã có điện hạ rồi.

*

Vì Tiết Thứ đã biết chuyện của Ưng Hồng Tuyết cho nên Ân Thừa Ngọc không gạt hắn nữa, bày tỏ rõ ràng ý muốn kêu gọi đầu hàng của mình.

Dạo trước y còn đang đau đầu về việc làm cách nào để Ưng Hồng Tuyết và Hạ Sơn bỏ đi địch ý dành cho triều đình, song bây giờ đã có Tiết Thứ rồi. Để cho hắn đi làm thuyết khách thì một công đôi việc.

Chẳng qua sau khi rời khỏi trại Tạ Thạch, Ưng Hồng Tuyết luôn luôn cẩn thận, ẩn thân trong Phục Hổ lĩnh gần đó.

Địa hình của Phục Hổ lĩnh khá phức tạp lại nhiều khe núi, bọn họ trốn trong đó khó mà tìm ra được.

Phiên dịch Tây Xưởng được Tiết Thứ phái ra theo dõi tận bốn, năm ngày mới tìm được nơi bọn họ đang trốn.

Ngay khi Tiết Thứ đang chuẩn bị đích thân dẫn người đến xem thì có trinh sát báo rằng: Hồng Anh Quân đã đánh tới nơi.

Từ sau hôm bị Hạ Sơn chặn đường bắt đi gần ba ngàn người, Thạch Hổ đành phải sửa lại kế hoạch, quay về trại Tạ Thạch bổ sung lại binh lực. Mất hết bốn, năm ngày vừa cứng vừa mềm, vừa cắn răng bỏ ra vài thứ tốt mới trấn an được lòng quân.

Một bên khác lại bị An Viễn Hầu sai người đến thúc giục hai lần, Thạch Hổ không còn cách nào để kéo dài nữa, gã chọn một ngày, dẫn quân đánh vào thành Ích Đô.

Nhưng vì đã gặp sự cố lần trước, lần này gã đã có đầu óc hơn. Đánh thì vẫn cứ đánh, nhưng lại vô cùng có lệ. Sau một lần đối đầu thất bại với Tiết Thứ, gã không nghênh chiến nữa, chỉ ầm ĩ bên ngoài thành chừng hai ngày. Không đợi được đến lúc bị đánh trả, gã suốt đêm dẫn quân về lại trại Tạ Thạch.

Nghe được tin, Ân Thừa Ngọc chế giễu:

– Đúng là không có Hạ Sơn và Ưng Hồng Tuyết thì Hồng Anh quân chẳng làm nên trò trống gì.

Cũng chỉ là ỷ vào địa hình của trại Tạ Thạch mà phách lối một thời gian mà thôi.

Tiết Thứ hỏi:

– Điện hạ, có cần xuất binh không? Trinh sát báo cáo rằng, mấy ngày gần đây thân tín của An Viễn Hầu đã hai lần đi lên trại Tạ Thạch, e rằng bọn họ đã sốt ruột lắm rồi. Nếu nhị hoàng tử vẫn cứ tiếp tục không xuất hiện thì chẳng chờ được tới lúc làm anh hùng “ngăn chặn sóng thần”, tin hắn chết sẽ truyền tới kinh thành trước rồi.

Đã nhiều ngày từ khi Ân Thừa Chương rơi xuống vách núi mà vẫn chẳng có tin tức nào, khó mà tránh được việc bị người đời xem như đã chết.

Đợi cho tin gã chết truyền về tới kinh thành rồi mới hành động thì sợ rằng chẳng được hiệu quả như gã mong muốn nữa.

– Cũng nên xuất binh rồi.

Ân Thừa Ngọc lật xem tấu chương được quan viên dưới quyền đưa lên. Việc Bàng Nghĩa và Đinh Xương Thuận cùng với mấy tên quan lại tham ô lương thực cứu tế đã bị xử lý, lương thực cũng đã thu về được hơn phân nửa, bây giờ y lại ra lệnh cho các châu huyện kiểm kê lại số người gặp nạn, cho bọn họ vay lương thực cứu trợ. Đồng thời điều động lương thực từ các kho lương ở xung quanh để giúp đỡ dân chúng Sơn Đông vượt qua nạn đói.

Mối nguy cơ đã tạm thời ổn định, kế tiếp bọn họ đã có thể dễ dàng giải quyết Ân Thừa Chương.

– Tuy trại Tạ Thạch có lợi thế về địa hình nhưng nhược điểm của chúng cũng rất rõ ràng. Trên núi không có nước cũng như lương thực, một khi bị bao vây, đó chính là bước đường cùng.

Ân Thừa Ngọc nói:

– Không cần phải cứng đối cứng với bọn chúng, ngươi chỉ cần dẫn quân bao vây trại chừng mười ngày, nửa tháng, trong khoảng thời gian đó mỗi ngày sai người kêu gọi đầu hàng. Đợi đến khi bọn chúng không còn đủ lương thực, phản quân sẽ tự động tan rã từ bên trong.

Tiết Thứ nhận lệnh, đoạn rời đi chuẩn bị quân.

Khi bước tới cửa, hắn bị gọi lại:

– Hôm nay ngươi phải ra trận, không thể tự đi tìm Ưng Hồng Tuyết, Cô sẽ sai người đi mời nàng. Ngươi có tín vật nào không?

Tiết Thứ suy nghĩ một lúc rồi đáp:

– Không có tín vật, nhưng nếu gặp nàng, chỉ cần nói “Ếch kêu giữa canh ba”. Nếu đó đúng là chị ấy thì nàng sẽ tự hiểu.

Trước đây, mỗi lần chị gái dẫn hắn ra cửa chặn đường vào giữa đêm, bọn họ đều dùng “Ếch kêu” làm ám hiệu.

*

Ngày hôm sau, Ân Thừa Ngọc cho gọi An Viễn Hầu đến, bày tỏ kế hoạch của mình:

– Quân phản loạn ngày càng phách lối, không thể mặc kệ nữa. Cô đã ra lệnh cho Tiết Thứ dẫn quân đi bao vây trại Tạ Thạch rồi. Mấy ngày nữa Cô sẽ đích thân đến đó chỉ huy.

Nghe y nói muốn phái binh, An Viễn Hầu rất vui vẻ nhưng khi nghe đến hai chữ bao vây, gã lại chần chờ:

– Điện hạ muốn dùng kế sách vây khốn sao?

Ân Thừa Ngọc gật đầu:

– Công thành vi hạ, công tâm vi thượng*. Phản quân bị nhốt trên trại Tạ Thạch, thiếu ăn thiếu uống, đến lúc đó lòng quân sẽ rối loạn, dễ dàng tiêu diệt.

*Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách.

– Nhưng…có phải quá lâu không? Hơn nữa chúng ta không biết được phản quân có tích trữ lương thực trên núi hay không.

An Viễn Hầu lựa lời khuyên nhủ.

– Chỉ cần có thể giảm thiểu thương vong thì thời gian không phải là vấn đề. Quân phản loạn cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, nếu có cách để bọn họ tự nguyện đầu hàng, không đánh mà thắng là tốt nhất.

Trong lòng An Viễn Hầu có cảm giác không ổn cho lắm. Nhưng khi quan sát vẻ mặt của Ân Thừa Ngọc, gã lại không nhìn ra được chút bất thường nào.

Thái tử luôn hướng về khoan dung mà làm, y không muốn đối đầu trực tiếp mà lại dùng kế sách vây khốn cũng không có gì lạ.

An Viễn Hầu đè sự bất an trong lòng xuống, chắp tay:

– Điện hạ anh minh.

Sau khi rời khỏi hành quán, An Viễn Hầu về chỗ ở của mình. Gã cân nhắc một lúc lâu, đoạn cải trang lặng lẽ ra khỏi thành.

Ân Thừa Chương sắp không chịu nổi ở nông thôn chợt thấy An Viễn Hầu thì rất vui mừng, vội vàng đón gã vào trong:

– Hầu gia, thái tử muốn ra tay sao?

An Viễn Hầu gật đầu:

– Thái tử phái Tiết Thứ xuất binh lên trại Tạ Thạch, mấy ngày nữa y cũng sẽ đích thân lên chỉ đạo. Đây là cơ hội của chúng ta.

Ân Thừa Chương nắm chặt tay, khó mà giấu được vẻ mặt kích động, hỏi:

– Khi nào hành động?

– Mấy ngày nữa.

An Viễn Hầu là người cẩn thận, gã cảm thấy khá bất an cho nên muốn quan sát mấy ngày nữa, đợi đến lúc thấy không có gì nguy hiểm mới ra tay:

– Thái tử muốn bao vây Hồng Anh Quân. Song nếu hai bên không giao chiến thì không có lợi cho việc chúng ta đục nước béo cò. Cho nên chúng ta phải chờ thêm mấy ngày, đợi đến khi phản quân trên trại Tạ Thạch không nhịn được nữa, ta sẽ bảo tâm phúc nằm vùng xúi giục cho hai bên tử chiến đến cùng. Khi đó chúng ta sẽ sắp xếp cho người của mình ngụy trang thành Hồng Anh Quân đón đầu chặn sau, nhất định có thể làm cho thái tử một đi không trở lại.

– Nếu thái tử gặp chuyện, ắt lòng quân sẽ rối loạn. Điện hạ có thể nhân lúc đó mà quay về cứu vãn đại cục. Sau đó chỉ cần nói lúc trước bị thương phải nghỉ ngơi trong núi, đến lúc vết thương lành lại vội vàng quay về, đúng lúc đụng phải bạo động.

An Viễn Hầu tính toán lại cẩn thận một lần, không phát hiện chỗ nào sai. Gã hơi an tâm, nói:

– Mấy ngày kế tiếp cần điện hạ dẫn quân đến đợi ở Phục Hổ lĩnh. Nếu thần thuận lợi, thần sẽ phóng ba cây pháo làm tín hiệu cho điện hạ.

Đương nhiên là Ân Thừa Chương đồng ý, cùng An Viễn Hầu nhẩm lại kế hoạch một lần. Màn đêm buông xuống, Ân Thừa Chương dẫn quân đi tới Phục Hổ lĩnh.

*

Tiết Thứ dẫn quân bao vây trại Tạ Thạch.

Trại Tạ Thạch được xây trên một ngọn núi hiểm trở nhất ở Phục Hổ lĩnh, ba mặt đều là vách núi cao chót vót, chỉ có một con đường hơi bằng phẳng được đục thành để người đi lại.

Bây giờ con đường duy nhất để ra ngoài lại bị bao vây, người ở trại Tạ Thạch không còn đường lui nữa.

Binh mã Tứ vệ doanh dựng trại dưới chân núi trại Tạ Thạch.

Ân Thừa Ngọc đứng sóng vai cùng Tiết Thứ trước doanh trại, ngẩng đầu nhìn lên hàng rào phía trên cao:

– Thôi Từ đã đi tìm người rồi.

Vì Tiết Thứ không thể đích thân đi nên ủy thác cho thân tín là Thôi Từ mang thư được thái tử đích thân viết đi tìm Ưng Hồng Tuyết.

Thật ra bọn họ có thể đợi đến khi kết thúc chiến sự ở trại Tạ Thạch rồi mới đi tìm người, song Ân Thừa Ngọc lại chợt nhớ tới việc Ưng Hồng Tuyết qua đời ở kiếp trước. Y thầm tính toán, ngày mà Ưng Hồng Tuyết gặp chuyện không may hẳn là trong những ngày gần đây.

Mặc dù có lẽ đời này Ân Thừa Chương và Ưng Hồng Tuyết không có mâu thuẫn gì, có lẽ Ưng Hồng Tuyết sẽ không chết trong tay Ân Thừa Chương nhưng trong lòng Ân Thừa Ngọc lại thấy bất an. Chính vì thế y dứt khoát phái người mời Ưng Hồng Tuyết về trước, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Tiết Thứ đáp một tiếng, vẻ mặt có hơi lo lắng:

– Chỉ mong mọi chuyện thuận lợi.

Sự lo lắng của hắn đều có nguyên nhân.

Đầu năm nay Gia Dự Quan thường bị người Tatar* quấy rối, bọn chúng thừa dịp quan binh lơ là mà đột nhập vào thành đốt nhà, giết người, cướp của rồi trốn mất. Đợi đến lúc quan binh đến nơi đã không còn thấy chúng đâu nữa.

Dân chúng ở địa phương rơi vào khốn cảnh, dần tìm được cách đối phó.

Mỗi khi nghe tin người Tatar tới, mọi người nhanh chóng thu dọn lượng thực và đồ quý giá, trốn vào trong núi rừng gần đó.

Bọn Tatar không cướp được gì, bèn đuổi theo vào núi.

Dân chúng trốn chạy nhiều lần đã có kinh nghiệm, tự mày mò ra cách che giấu tung tích, tránh né bọn Tatar.

Thỉnh thoảng gặp được vài tên Tatar lạc đàn, bọn họ còn bố trí bẫy cướp bóc ngược lại.

Phiên dịch Tây Xưởng mất bốn, năm ngày theo dõi mới tìm được dấu vết của đám người Ưng Hồng Tuyết hẳn là vị bọn họ cố tình che giấu.

Nếu đích thân hắn đến đó, chắc chắn sẽ tìm được ngay. Song nếu đó là Thôi Từ, ắt phải tốn chút công sức.

Mà lúc này đây, giống như Tiết Thứ đoán, Thôi Từ đã vồ hụt người.

Hắn sờ phần tro còn ấm dưới mặt đất, đoán rằng chắc là bọn họ mới đi chưa lâu cho nên men theo dấu vết tiến lên tìm kiếm.

Chẳng qua mới đi được chừng một dặm, trong bụi cây hai bên bỗng có vài tiếng huýt sáo. Hắn chợt thấy nguy hiểm, lăn một vòng sang một bên né một mũi tên bắn tới. Nhưng không ngờ lại lăn vào một khoảng không, rơi xuống một cái hố khá sâu.

Hắn nhịn đau đứng lên, bên trên chợt xuất hiện một tấm lưới bắt trọn hắn. Hạ Sơn quẳng cung xuống, buộc chặt đầu lưới, xách hắn lên, kéo đến tìm Ưng Hồng Tuyết tranh công.

– Thủ lĩnh, đã bắt được người rồi.

Hạ Sơn ném lưới xuống, đắc ý nói.

Gần đây Ưng Hồng Tuyết phát hiện có một người đang theo dõi bọn họ, cho nên nàng cố ý bày ra một cái bẫy để cho hắn rơi vào.

Song khi nhìn thấy quần áo Thôi Từ mặc, nàng nghi hoặc hỏi:

– Anh là… người của Tây Xưởng?

Nghe vậy, Hạ Sơn rất kinh ngạc. Hắn lật qua lật lại tấm lưới, cố gắng nhìn dáng vẻ của Thôi Từ:

– Đây là thái giám sao? Sao không thấy giống lắm?

Thôi Từ bị bất ngờ rơi xuống hố, lại bị Hạ Sơn bỏ vào lưới, kéo mạnh đến đây. Hắn bị thương không nhẹ, trong lúc đầu váng mắt hoa, hắn nghe được hai người kia nói chuyện, hắn không kịp giải thích mà vội vàng hô lên ám hiệu Tiết Thứ đã dặn.

– Ếch kêu giữa canh ba!

– Hắn đang nói cái gì?

Hạ Sơn chẳng hiểu ra sao.

Song Ưng Hồng Tuyết lại cau mày, liếc xéo Hạ Sơn ra hiệu cho hắn tháo lưới ra. Vẻ mặt nàng hơi nghiêm túc:

– Những lời này anh nghe được từ đâu?

Thôi Từ chật vật bò dậy từ dưới đất. Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Ưng Hồng Tuyết, hắn sửng sốt, đoạn vội vàng nói:

– Là thái tử phái tôi tới, tôi là người của giám quan Tiết, Tiết Thứ.

Hắn vội vàng lấy thư từ trong tay áo ra giao cho Ưng Hồng Tuyết:

– Ngài xem thư này sẽ hiểu.

Ưng Hồng Tuyết nhận lấy, mở ra đọc. Đọc xong, nàng cau mày.

Hạ Sơn nghe được tên “Tiết Thứ” cũng hiểu được chuyện gì. Hắn biết Ưng Hồng Tuyết có một người em trai bị thất lạc:

– Không có gạt chúng tôi chứ?

Ưng Hồng Tuyết cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng đây là ám hiệu chỉ có nàng vào Tiết Thứ biết, cho nên nàng có hơi chần chừ.

– Vì sao Tiết Thứ bảo anh tới đây?

Thôi Từ nói:

– Giám quan Tiết phụng mệnh dẫn quân bao vây Hồng Anh Quân, thật sự không thể đến được. Nhưng ngài ấy lại rất sốt ruột, đành phái tôi đến đây mời ngài đi một chuyến.

Nói xong, hắn bỗng nhớ ra Ưng Hồng Tuyết cũng là người của Hồng Anh Quân, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Thái tử dẫn quân bao vây trại Tạ Thạch là sự thật, Ưng Hồng Tuyết trốn trong Phục Hổ lĩnh đương nhiên cũng nghe ngóng được.

Nàng suy nghĩ một hồi, đoạn nói:

– Tôi đi với anh.

Nghe thế, Hạ Sơn hơi nóng lòng:

– Ta đi với nàng!

Ưng Hồng Tuyết liếc hắn cảnh cáo rồi quay sang nói với Thôi Từ:

– Tôi vẫn còn một số việc cần phải sắp xếp, anh cứ ở đây đợi tôi một lát.

Thôi Từ hiểu được ý của nàng, hắn thức thời mà lui ra một bên.

Ưng Hồng Tuyết nhìn Hạ Sơn, vội vàng nói:

– Ám hiệu này chỉ có ta và Tiết Thứ mới biết. Cho dù là thật hay giả, ta cũng phải đi một chuyến mới an tâm được. Nhưng chàng và các anh em không thể mạo hiểm theo ta. Bây giờ nơi trốn đã bị lộ, chúng ta không thể ở lại Phục Hổ lĩnh nữa. Ta sẽ dẫn hắn đi xa ra, chàng dẫn các anh em lập tức rút khỏi Phục Hổ lĩnh, mai phục ở gần thành Ích Đô. Lỡ như bên trong thành có bẫy, chàng cứ thừa dịp không có ai thủ thành thì đánh hạ nó, cứu ta ra.

Mấy lời Hạ Sơn định nói bị nàng chặn lại, hắn im lặng một hồi rồi cầm tay nàng, không cam tâm tình nguyện mà dặn dò:

– Vậy nàng phải cẩn thận.

Ưng Hồng Tuyết mỉm cười, nắm tay hắn một lúc, đoạn buông ra, đi về phía Thôi Từ.

Trong núi rừng không tiện cưỡi ngựa, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Trong lòng Ưng Hồng Tuyết vẫn còn phòng bị, nàng vừa hỏi thăm tình hình của Tiết Thứ vừa âm thầm khách sáo.

Thôi Từ cũng nhận ra, nhưng nhớ đây có thể là chị của giám quan Tiết, đành biết gì nói đó.

Hai người vừa đi vừa nói, gần một canh giờ mới ra khỏi Phục Hổ lĩnh.

Đến quan đạo, tốc độ hay người nhanh dần.

Thôi Từ đã sớm để ý thấy Ưng Hồng Tuyết đi đứng không tiện lắm, nhưng nàng không chịu để hắn giúp đỡ cho nên hắn cũng chỉ có thể đưa tin ra ngoài, bảo phiên dịch gần đó đánh xe ngựa tới đón.

Hai người đợi chừng ba khắc mới thấy xe ngựa từ xa chạy đến.

Bánh xe ngựa kêu rầm rập, mặt đất hơi rung động.

Ưng Hồng Tuyết cau mày nhìn xung quanh. Nàng cảm thấy rung động dưới chân càng ngày càng mạnh, chắc chắn không phải do xe ngựa tạo thành, mà là cả mặt đất, ngay cả ngọn núi ở phía xa xa cũng hơi lung lay.

Nàng chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng chạy tới một khu đất trống:

– Chạy mau! Là rồng đất lật mình*!

*động đất

——————–

#Chịemđoàntụ

Cún: Em tìm cho chị một em dâu nè (đắc ý)

Chị gái: Trùng hợp quá, chị cũng tìm cho mày một anh rể á.

Điện hạ: ?