Rate this post

Phía trong phòng giam Trần Nhiên và chú cảnh sát đối mặt nói chuyện. Việc tra hỏi của cô đã xong, bây giờ đã đến lúc thực hiện lời hứa với cục trưởng

” Chú cảnh sát à , chúng ta nên đi làm việc chính thôi “

Chú cảnh sát sau một hồi kiểm tra đám du côn cũng quay lại đối mặt với Trần Nhiên nghiêm túc bàn chuyện chính

“Được rồi, đi thôi “

Trước khi đi ,Trần Nhiên quay người lại nhìn về đám du côn đang bị giam giữ , cô vẫy tay tạm biệt. Trên mặt cô nở một nụ cười thật tươi nhưng nó lại mang một nét đáng sợ

” bye bye, nếu có thể. Hẹn sẽ gặp lại “

Đám du côn đồng loạt lùi lại, đám người ai nấy cũng liên tục lắc đầu . Đầu họ lắc rất mạnh, họ sợ nếu không đủ mạnh Trần Nhiên sẽ không thấy được sự không nguyện ý của họ

Nhìn họ Trần Nhiên chuyển từ nụ cười đe doạ ban đầu sang nụ cười sảng khoái. Đùa với đám người này làm cô có chút vui

Đi phía sau cảnh sát, dáng vẻ Trần Nhiên lại trở nên nghiêm túc. Công việc cô chuẩn bị làm là một việc quan trọng , không thể đùa . Đây cũng là đều nên có của đại đa số người ở đây

Đột nhiên Trần Nhiên nhớ ra bản thân mình còn có việc chưa làm. Cô nhanh chạy tới, kéo lấy góc áo chú cảnh sát . Giọng nói cô nhẹ nhàng mang ý cầu xin

” Chú cảnh sát à, chú cho anh chàng lúc trước cùng vào trong với tôi được không ?”

Trần Nhiên giơ một tay lên :” Tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến công việc, cũng sẽ không làm phiền đến các chú “

Lông mày chú cảnh sát khẽ nhăn lại , dù sao đồn cảnh sát không phải khu vui chơi. Không phải nơi mà ai cũng có thể tùy ý đi lại nhưng cô lại là người quan trọng cần được đối xử đặc biệt lúc này. Việc có đồng ý với cô hay không cần suy xét cần thận

Một hồi lâu suy nghĩ, chú cảnh sát lên tiếng

” Không được” Giọng nói của chú mang một vẻ nghiêm nghị

Vừa nghe thấy Trần Nhiên liền đổi giọng, giọng cô trở về sự vô cảm

” Vậy tôi ra gặp anh ta một chút vẫn được chứ ?”

Việc cô kéo Bùi Nam Thành vào trong không phải việc bắt buộc . Chỉ là cô có vài việc cần nhờ anh, kêu anh cùng đi vào chỉ để tiết kiệm một chút thời gian

Trần Nhiên nắm chặt tay, cô không muốn để cho bọn người đó được bình yên thêm một lúc. Nhưng nếu mọi chuyện đã không được, cô đành phí một chút thời gian với anh vậy

Đứng trước mặt anh, khuôn mặt cô vẫn mang vẻ lạnh lùng . Ở với cô một thời gian Bùi Nam Thành đã quen với nét mặt thay đổi thất thường của cô . Anh lên tiếng

“Em có việc gì cần nhờ tôi à ?”

Theo sự hiểu biết của anh với cô thì chỉ khi có việc cô mới tìm đến anh

Nhìn anh Trần Nhiên gật đầu , khuôn mặt cô lại chuyển thành dáng vẻ yếu đuối

” Anh giúp tôi trừng trị Trần Chỉ được không ? Chị ta bắt nạt tôi “

Khuôn mặt Bùi Nam Thành không có một sự thay đổi cảm xúc, ngón tay anh gõ gõ vào đùi, cả người anh là một bộ dáng hứng thú . Anh không tin cô sẽ bị người khác ức hiếp

Cách đây không lâu cô còn mới đánh anh, cô việc có thể chịu thiệt là không thể nào. ít nhất là từ khi anh gặp cô đến giờ vẫn chưa từng chứng kiến

Bùi Nam Thành hơi cúi người xuống , khuôn mặt anh áp lại gần mặt cô. Anh trêu chọc ghé sát vao tai cô nói nhỏ

” Chị ta đã làm gì em ?”

Bàn tay Trần Nhiên đặt lên vai anh, cô đẩy nhẹ anh ra. Ánh mắt cô nhìn về phía anh

” Không giỡn, anh cứ làm giúp tôi. Làm xong nhất định tôi sẽ trả công cho anh “

Lợi nhuận của công ty đã có, cứ chuyển hết tiền kiếm được ba tháng tiếp theo cho anh vậy. Dù sao mục đích của cô sáng lập công ty cũng để trả thù. Đưa tiền cho anh cũng coi như đưa tiền để trả thù rồi nhỉ

Bùi Nam Thành nhìn Trần Nhiên cười cười

“Được rồi, tôi sẽ giúp em . Nhưng mà cách thức em trả công thì phải do tôi quyết định “

Trần Nhiên nhìn từ trên xuống dưới người anh, rồi nghĩ một hồi. Người này vẫn là người quen, yêu cầu của anh chắt cô vẫn có thể đồng ý

Trần Nhiên cẩm tay anh đập vào tay bản thân

“Ok, vậy chúng ta chốt rồi nhé , anh không được đổi ý đâu nhé “

Bùi Nam Thành vỗ vỗ vai cô, anh cười lớn. Anh vừa đẩy người cô tiền về phía trước vừa nói

” Ha ha ha , tôi sẽ không đổi ý đâu . Em yên tâm đi “

Câu nói của anh làm cô rơi vào trầm tư. Hành động của cô kì lạ lắm sao, sao anh lại cười. Hành động này mấy ngày trước cô coi phim vừa mới học được, lúc ấy bầu không khí diễn ra trong phim rất nghiêm túc mà

Trần Nhiên kiếp trước sau năm 14 tuổi cô vẫn luôn sống đơn độc, những người cô tiếp xúc không phải đối thủ thì là kẻ thù, mọi tình cảm trên thể gian theo thời gian đã bị cô lãng quên . Từ lâu cô đã quên cách đối xử với người thân thiết, cách đây mấy ngày cô chỉ mới xem phim đề học lại

Hành động của anh làm cô hơi nghi ngờ về độ tin cậy của mấy bộ phim mạng . Trong lòng cô đặt ra một câu hỏi lớn ‘ Có nên tiếp tục bắt chước theo những hành động trong phim hay không ?’