Ánh mắt của Trần Nhiên hướng về Bùi Thời Tứ một lúc lâu, trên khuôn mặt cô có chút nét buồn
” Bộp” Bùi Nam Thành vỗ nhẹ lên vai Trần Nhiên. Anh nhìn cô cười khổ
“Em không quan tâm tôi à ?”
Bàn tay Bùi Nam Thành chỉ mới chạm nhẹ, cái tâm trí thẩn thờ của Trần Nhiên bỗng nhiên bị đánh thức. Cả cơ thể cô hơi nhảy dựng
Trần Nhiên dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn về phía Bùi Nam Thành
“Có chuyện gì vậy ?”
Bùi Nam Thành nhìn cô, anh lắc đầu :” Không sao, em có thể lấy giúp tôi hộp dụng cụ y tế không “
Bùi Nam Thành chỉ vào vết thương trền vai bản thần
“Tay tôi bị thương lấy đồ không tiện “
Trần Nhiên nhìn anh , cô gật đầu
“Được thôi”
Cô cứ thể mà rời đi, không một câu hỏi thăm Bùi Nam Thành. Bộ dụng cụ y tế của nhà anh tuy cô cũng không biết chúng được đặt nơi nào nhưng cô cũng không đứng lại đề hỏi anh
Vết thương của anh tuy trông khá nghiêm trọng nhưng trong tâm trí của cô đã bận nghĩ đến việc khác. Huống hồ gì tình cảm của cô với anh không sâu, hai người chỉ là tình bạn
Cô đang bạn nghĩ đến một việc khác, theo mạch truyện bây giờ khi Bùi Thời Tứ về nhà sẽ lại bị mẹ cậu ta đánh đập. Cô đang nghĩ có nên cứu cậu ta hay không
Đi xuống cầu thang, bước chân Trần Nhiên dừng lại, cô xoay người nhìn về phía trên lầu hét lớn
“Bùi Nam Thành, hộp y tế nhà anh để ở đâu ?”
Phía bên trên, cúc áo đã được Bùi Nam Thành ci được ba cúc. Nghe thấy tiếng cô, động tác anh dừng lại, anh nhìn về phía cánh cửa
“Ở trong bếp , trong ngăn tủ thứ hai ở tầng đầu tiên phía trên bếp “
Bùi Nam Thành thở dài, cuối cùng cô cũng nhớ đến anh rồi
Nhận được câu trả lời của anh, Trần Nhiên chạy nhanh về phía bếp. Cô có một dự định muốn anh cùng tham gia, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết. Nhưng cô muốn anh đi cùng thì trước hết phải xử lý vết thương giúp anh
Trần Nhiên cầm hộp y tế chạy nhanh :” Bùi Nam Thành ơi , chúng ta băng bó nào “
Vừa nghĩ đến ý định đó, Trần Nhiên càng kích động . Cô chạy nhanh lên phòng vệ sinh, không thấy anh cô lập tức chuyển hướng chạy qua phòng ngủ của anh
“Xẹttt” Vừa thấy Bùi Nam Thành, Trần Nhiên nhanh chóng lao đến. Cô không nói một lời , tay đưa lên áo anh xé mạnh, những cúc áo còn sót lại của anh từng cúc từng cúc bị cô kéo đứt
Lực Trần Nhiên khá mạnh, lúc cô xé áo có một lớp vải tiếp xúc trực tiếp vào vết thương của Bùi Nam Thành .
Lông mày anh hơi nhãn lại nhưng nhanh chóng giãn ra
Ánh mắt Trần Nhiên vừa nhìn lên liền chạm phải cảnh lông mày anh nhíu lại. Cô đứng hình, Trần Nhiên cảm thấy bản thân bây giờ quá bồng bột
Trần Nhiên cầm lấy cánh tay Bùi Nam Thành, ánh mắt cô đầy sự tội lỗi nhìn anh
“Xin lỗi, tôi làm anh đau rồi “
Bàn tay còn lại của Bùi Nam Thành đặt lên tay Trần Nhiên, anh vỗ nhẹ tay cô an ủi
” Không sao, tôi không đau”
Bộ dạng của anh hiện tại trong mắt cô trông không khác gì là một ông cụ non. Anh không già nhưng hành động của anh lại mang đầy nét trải đời của một người lớn tuổi
Trần Nhiên phì cười, cô lấy bông và cồn từ hộp y tế ra, nhẹ nhàng xử lý vết thương giúp anh
“Đúng rồi đúng rồi, anh không đau “
Một nữa suy nghĩ của cô tập trung xử lý vết thương giúp Bùi Nam Thành, một nữa khác lại nghĩ về Bùi Thời Tứ
Bùi Thời Tứ, cái kẻ có cuộc sống tương đương bản thân khiến cho Trần Nhiên nổi lên một khao khác sẽ giải cứu mãnh liệt. Cuộc sống này quá khó khăn , cô muốn giúp đỡ cho cậu ấy có thể lấy lại cuộc sống tự do
Cuộc sống của cô trong quá khứ đã bị xã hội chèn ép đến ngạc thở nhưng cô vẫn thoát được vì không có vướng bận nhưng Bùi Thời Tứ, người chèn ép cậu ta lại là mẹ ruột của cậu ta
Bàn tay mềm mại của Trần Nhiên nhẹ nhàng đặt lên bên vai không bị thương của Bùi Nam Thành
“Bùi Nam Thành, chúng ta tới nhà của Bùi Thời Tứ được không ?”
” Được “
Bùi Nam Thành không chút do dự mà đồng ý. Đối với anh cho dù cô muốn gì, anh cũng sẽ thỏa mãn tất cả