Rate this post

Nghe thấy tiếng động , người đàn bà trung niên bên trong căn phòng đưa mắt nhìn ra . Ánh mắt bà ta ẩn hiện một nét nham hiềm

” Là ai?”

Đôi con mắt bà ta vời nhìn rõ người bên ngoài, đôi đồng tử bà ta giãn to

Hình dáng của người đáng sợ nhất mà bà ta lo sợ đáng đứng phía ngoài cửa. Giây phút bà ta vừa nhìn qua, cú đấm của Bùi Nam Thành gián mạnh lên cửa, lớp cửa kính dày nhưng trong đôi mắt không thể tin được của bà ta giờ phút này lại mỏng manh mà vỡ vụn

Đôi tay Bùi Nam Thành toàn là máu, đôi tay trẩy xước ấy bám vào lớp cửa kính sắc nhọn chui vào trong . Anh xông tới dật lấy cây roi trên tay người đàn bà trung niên , quất mạnh lên người bà ta

Bị một lực to lớn tác động, cả cơ thể bà ta yếu đuối ngã lăng xuống đất

Mặc kệ người đàn bà kia Bùi Nam Thành nhanh chóng đi đến phía Bùi Thời Tứ, đỡ cậu ta đứng dậy . Trông cậu ta lúc này có vẻ vẫn khỏe mạnh nhưng cơ thể đã bán đứng cậu ta, vừa mới đứng dậy đôi chân cậu ta đã không chịu được mà ngã xuống

May mà Bùi Nam Thành đứng bên cạnh phản ứng nhanh, nhanh chóng đỡ cậu ta dậy

Đứng một góc phòng Trần Nhiên chứng kiến toàn bộ sự việc đã xảy ra . Cô vui mừng vì người cô ghét nhất truyện bị đánh , cô lại buồn khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Bùi Thời Tứ

Trần Nhiên tặc lưỡi :” Chặt, tình mẹ của bản thân lớn quá rồi “

Đúng vậy, Trần Nhiên đã xem Bùi Thới Tứ là con trai, con trai hờ trong tiểu thuyết

Từ trước tới giờ cô toàn mắng nhân vật nhưng chưa bao giờ mắng tác giả, bởi vì tác giả cũng được xem như người bạn qua đường của cô . Nhân vật Bùi Thời Tứ chính là dựa vào cô mà viết nên

Nhìn khung cảnh của hai anh em trước mắt, Trần Nhiên thở dài. Cô tiến đến lấy tay Bùi Thời Tứ khoác lên vai bản thân, cô muốn giúp Bùi Nam Thành một tay

Bùi Nam Thành đưa mắt nhìn qua cô một lát. Ánh mắt hai người lướt qua, không nói gì cùng nhau đưa Bùi Thời Tứ rời đi

Ánh mắt Trần Nhiên nhìn phía trước. Có vẻ Bùi Nam Thành đã biết cô đã đoán được em trai của anh về nhà sẽ gặp chuyện

Trần Nhiên thu ánh mắt lại, tập trung đỡ Bùi Thời Tứ. Dù anh có biết gì thì cô đều sẽ phủ nhận. Lý do cô ở đây, thân phận, quá khứ của cô, cô sẽ không bao giờ để anh biết

Năm trên chiếc giường êm, Bùi Thời Tứ đang được bác sĩ xử lý vết thương . Sự im lặng nãy giờ của cậu cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng kết thúc

“Tại sao hai người lại tới đó ?”

Bùi Nam Thành không trả lời cậu, anh nhìn qua Trần Nhiên. Cô lập tức quay đầu né tránh

” Bà ta bắt đầu đánh cậu từ bao lâu ?” Bùi Nam Thành lại nhìn về phía Bùi Thời Tứ, giọng nói anh lãnh đạm

Nằm trên giường Bùi Thời Tứ không trả lời, cậu ta quay đầu né tránh câu chuyện

Sự khó xử của Bùi Thời Tứ anh hiểu rõ, dù sao người đó cũng là mẹ ruột. Bùi Nam Thành tiến tới định vỗ lấy vai em trai mà an ủi nhưng sau lưng cậu ta lại chằng chịt vết thương không có chổ nguyên vẹn. Khuôn mặt anh căm giận rời đi

” Cậu nghĩ ngơi đi “

Nhìn anh bước ra khỏi phòng, Trần Nhiên nhanh chóng chạy theo. Khi khoảng cách của cô với căn phòng Bùi Thời Tứ đang ở đủ xa, cô lên tiếng gọi với lại Bùi Nam Thành

“Bùi Nam Thành, anh có muốn làm rõ mọi chuyện không ?”

Bước chân Bùi Nam Thành dừng lại, anh quay người lại, cả người lặng im nhìn Trần Nhiên

Cô nhìn anh, ra hiệu bảo anh xòe tay ra. Mọi chứng cứ đã được cô từ lâu thu thập

Khoảnh khắc chiếc USB được đặt vào lòng bàn tay , ánh mắt Bùi Nam Thành không kìm được mà có tia sáng ngạc nhiên

“Ở đâu vậy ?”

Trần Nhiên lắc đầu , cô rời đi . Ở đâu… vì sao lại có… Tại sao cô lại làm? Có việc cô biết nhưng có điều cô cũng không biết. Câu hỏi của anh, cô không thể trả lời