Rate this post

Lý Nguyệt Hoa không ngừng khen ngợi Tô Thiếu Uy.

Tô Nhạc Luân hít một hơi sâu, nói: “Vậy bà nói bây giờ tôi phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải thực sự cho nó tiền đi xông xáo? Không phải là tôi tiếc tiền, nếu nó thua lỗ và mua được một bài học thì quá tốt, nhưng nếu như nó không chịu được đả kích, không thể gượng dậy nổi thì sao?”

Thực ra, những gì Tô Nhạc Luân nói cũng không phải là không có lý. Từ nhỏ đến lớn, Tô Thiếu Uy chưa bao giờ phải chịu khổ, nếu như anh ta thực sự dấn thân vào giới kinh doanh ăn thịt người không nhả xương này, nếu anh ta thực sự không thể chịu được đả kích, rất có thể anh ta không thể nào gượng dậy nổi.

“Ông xem thử thế này có được hay không? Ông cứ đồng ý để nó thành lập công ty, nhưng công ty đó lại là công ty con của ông, như vậy nó có thể sử dụng một ít tài nguyên của công ty ông, để xem thử nó có năng lực làm việc hay không? Ở tình huống xấu nhất thì ông cũng không bị mất cả chì lẫn chài.” Ý tưởng của Lý Nguyệt Hoa cũng không tệ.

Nếu là công ty con của ông ta, điều đó có nghĩa là nhiều quyết định lớn vẫn cần phải được Tô Nhạc Luân ký tên đồng ý, điều này quả thực làm giảm thiểu rất nhiều rủi ro.

Sau bữa tối, ba người phụ nữ Mã Hiểu Lộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.

Triệu Phi Phi nói: “Tiểu Lộ, tôi thấy đây là chuyện lớn đối với cô, chúng tôi cũng không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, không thì cô cứ về nhà thảo luận với các trưởng bối đi, ít nhiều gì thì họ cũng có thể cho cô một vài lời khuyên.”

Triệu Phi Phi biết rằng xuất thân của Mã Hiểu Lộ không tệ, cũng có thể coi là nhà có tai to mặt lớn ở thành phố Tân Hải này, cho nên chuyện này quả thực là cô nên xin ý kiến của tiền bối thì vẫn tốt hơn, dù sao cũng là người một nhà nên cũng dễ nói chuyện hơn.

Nhưng Mã Hiểu Lộ lại lắc đầu, chuyện này không phải là cô chưa từng nghĩ tới. Chỉ là cuối cùng, cô đã bác bỏ nó.

Thành thật mà nói, tình hình hiện tại của Mã Hiểu Lộ cũng không khác Tô Vũ là mấy. Nếu nói rằng Mã Hiểu Lộ bị đuổi ra khỏi cửa, người nên đứng ra để bảo vệ cô tốt nhất vào lúc này chẳng phải chính là nhà mẹ đẻ sao? Thế mà họ lại vờ như không biết gì cả, cũng không kêu rên một tiếng.

Điều này đã giải thích rất nhiều vấn đề, thậm chí có lẽ nhà họ Mã cũng đã quên rằng nhà mình còn một người nữa là Mã Hiểu Lộ.

Cho nên khi Tô Vũ đưa ra ý kiến như vậy, Mã Hiểu Lộ thực sự đã suy nghĩ một cách nghiêm túc, cô cũng không muốn người trong gia đình coi thường mình, cô muốn chứng minh rằng cô có thể tự tay tạo ra một thế giới của riêng mình.

“Quên đi, có mọi người giữ cửa ải cho ta như vậy còn chưa đủ sao?” Mã Hiểu Lộ nắm tay hai người, mỉm cười nói.

Triệu Phi Phi đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục An Kỳ ngắt lời, cô ấy nhìn Mã Hiểu Lộ với thái độ kiên định và nói: “Ừm, chúng tôi tin tưởng cô, bây giờ chúng tôi chỉ còn cách cổ vũ cô thôi.”

“Nếu có ngày đó, sau này khi có mọi người làm việc, tôi sẽ coi mọi người là lao động giá rẻ để sử dụng.” Nói xong, xả ba người phụ nữ đều bật cười.

Trên ban công, ba người đàn ông cũng đang trò chuyện với ly rượu vang đỏ trong tay.

Tôn Kỳ tò mò hỏi: “Anh Tô, lần này chị Hiểu Lộ nắm chắc được bao nhiêu phần thế?”

Tô Vũ nhìn anh, nhíu mày, cười nói: “10 phần.”

Mười phần? Chu Triết và Tôn Kỳ gần như đồng thời trở nên sững sờ cùng một lúc. Mặc dù họ đều biết thân phận, bối cảnh của Tô Vũ cũng không hề đơn giản, đặc biệt là Chu Triết, anh ta biết rằng sức mạnh của Tô Vũ không phải bắt nguồn từ nhà họ Tô.

Thế nhưng họ vẫn không thể hiểu được, thế mà Tô Vũ lại nắm chắc mười phần. Đây là có ý nghĩa gì, nó cho thấy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tô Vũ, lần này Mã Hiểu Lộ chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể nào thất bại.

“Không phải, anh Tô, tôi có chỗ không hiểu, cho tới tận bây giờ, một chuyến này đều là phiêu lưu mạo hiểm, lợi ích đi song song với rủi ro, làm sao anh có thể hoàn toàn chắc chắn?” Tôn Kỳ hỏi xoáy vào vấn đề.

Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không giải thích quá nhiều, anh vỗ vỗ vai Tôn Kỳ nói: “Đừng lo lắng, cậu đã giúp Hiểu Lộ xây dựng cơ cấu công ty, sau này cậu cũng sẽ không thể thiếu khi đưa vào hoạt động cụ thể. Còn Chu Triết, cậu tương đối có nhiều kinh nghiệm trong việc khơi thông một số mối quan hệ. Ngày mai tôi sẽ cho nói cho cậu phương thức liên lạc của một số người, cậu cứ đi tìm gặp họ là được rồi.”

Mặc dù Tô Vũ nói một cách nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thế mà không biết tại sao lời nói của anh lại tạo cho người khác một cảm giác không thể không tin tưởng.

Ngày hôm sau, trong phòng nghị sự của Hải Đông Hội.

Tô Vũ ngồi ở ghế chính xếp ở phía trên, còn hai người khác là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành ngồi ở hai bên trái phải.

Bây giờ, Tô Vũ cũng có thể được coi là ông chủ của họ, cho nên dựa theo quy định trước đó, khi họ cần phải gặp nhau để bàn bạc về chuyện gì thì chỉ có hai người họ, có nhiều người nhao nhao nói thì ngược lại cũng không thể nói rõ ràng.

Hơn nữa, từ trước đến nay, người có tiếng nói cuối cùng của Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang luôn được mặc định là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành.

Nhiều ngày như vậy, hai người họ thực sự vẫn luôn chờ đợi lệnh triệu tập của Tô Vũ, họ có cảm giác như đang chờ đợi số phận của mình được tuyên án.