“Ông nội, ông sao thế? Có phải là không ăn ngon miệng không?” Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, chớp cặp mắt to tròn ươn ướt, phụng phịu ra vẻ đang trách ông không ngoan.
Thiện Bản Thanh bị niềm vui bất ngờ tràn về làm choáng váng, đến lâu sau mới hồi tỉnh, duỗi tay vuốt khuôn mặt đang cười tươi của Thiện Vũ Băng: “Cháu… cháu thật sự là búp bê Vũ Băng của ông à?”
Khi nói những lời này, đôi mắt Thiện Bản Thanh đã ngấn lệ, đó là một loại niềm vui đã mất một thứ mà tìm lại được.
Chịu ảnh hưởng của Thiện Bản Thanh, Thiện Vũ Băng cũng xúc động theo, đặt bàn tay lên má ông ấy: “Ông nội, ông sao thế, sao lại khóc?”
Thiện Bản Thanh đưa tay lau nước mắt: “Không có, ông không khóc đâu. Ha ha hat Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Rồi hai ông cháu ôm chầm lấy nhau.
Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh liếc nhìn nhau, Tiêu Tuyết Ny nói: “Xem ra tâm dược này hiệu quả đấy nhỉ.”
Tô Vũ cũng nhún vai gật đầu. Thiện Bản Thanh hít một hơi thật sâu rồi nhìn Tô Vũ: “Cậu Tô, những gì cậu đã làm với gia đình tôi, đại ơn đại đức suốt đời khó quên, cảm ơn!”
Nói rồi Thiện Bản Thanh nhẹ nhàng đẩy Thiện Vũ Băng ra, vất vã đứng dậy cúi chào Tô Vũ thật sâu.
Tô Vũ đến gần, đặt tay lên vai ông ấy, nhấn ông ấy ngồi trở lại: “Thiện lão tướng quân không cần đa lễ như vậy, đây là những gì tôi nên làm thôi.”
Thiện Bản Thanh ngồi xuống, nhìn Tô Vũ nghi hoặc hỏi: “Cậu Tô, các người… không phải…”
Thiện Bản Thanh không hiểu, cơn bão lớn như vậy, làm sao họ có thể quay trở về được?
Tô Vũ không trả lời mà nhìn Thiện Vũ Băng nói: “Không phải em mang đồ gì cho ông nội đó sao?”
“Ð đúng rồi!” Thiện Vũ Băng nhớ ra, mở cái hộp nhựa trong tay, lấy ra một miếng mứt táo lê đưa lên miệng Thiện Bản Thanh: “Ông nội, cháu mang món mứt †áo lê ông thích nhất cho ông nè!”
Lúc này tâm trạng của Thiện Bản Thanh rất tốt, bụng đói mồm ngon, đối với ông có thứ gì ngon hơn món mà Thiện Vũ Băng đưa đâu.
Mặc dù lúc này trong lòng Thiện Bản Thanh có quá nhiều nghi vấn cần Tô Vũ giải đáp.
Nhưng Thiện Vũ Băng cứ ngọt ngào quấn quýt bên cạnh, thật ra ông ấy cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi. Dù sao bây giờ Thiện Vũ Băng đã trở về, đó là kết quả tốt nhất rồi, còn quá trình cụ thể ra sao dường như cũng không quan trọng lắm.
‘Tô Vũ đưa một ánh mắt nhìn Tiêu Tuyết Ny, ý muốn nói chuyện riêng. Tiêu Tuyết Ny gật đầu theo anh sang một bên.
“Sư phụ, các người từ trên biển trở về sao?” Tiêu Tuyết Ny nhẹ nhàng hỏi. Cô ấy tất nhiên biết Tô Vũ đã ra biển, đó cũng là lý do anh cứu Hà Hoành Vĩ.
Tô Vũ nhướn mày nói: “Tôi trở về từ biển, sao cảm thấy cô chẳng hề ngạc nhiên gì cả thế?”
Tiêu Tuyết Ny nhún vai: “Có chuyện gì xảy ra với sư phụ mà lại khiến tôi ngạc nhiên chứ?”
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, trước đây tận mắt thấy vết thương của Hà Hoành Vĩ lành lại với tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường, điều đó đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Vì vậy, trở về không tổn hao gì sau một trận bão tố thì quả thực cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tô Vũ mỉm cười không trả lời, Tiêu Tuyết Ny thật thông minh, hoặc nói cô ấy đang dần dần cố gắng phá vỡ tư duy logic để thích nghi với điều kỳ diệu của Tô Vũ.
Thấy Tô Vũ không nói gì, Tiêu Tuyết Ny tò mò hỏi: “Đúng rồi sư phụ, lúc nãy tôi thấy sắc mặt của Thiện Vũ Băng rất tốt, chẳng lẽ bệnh tình của cô ấy đã khỏi rồi ư2”
“Ừm, đoán đúng rồi. Ồ đúng rồi, có một việc tôi phải nói với cô.”
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hơi bàng hoàng, bởi bệnh tình trên người Thiện Vũ Băng mà cả danh y khắp Hoa Hạ đều bó tay thì Tô Vũ chỉ cần dẫn cô ấy đi chơi một vòng rồi “không trị mà khỏi”, nếu tin này lan ra chắc chắn sẽ gây xôn xao một lần nữa.
“Ừm, sư phụ cứ nói đi.” Tiêu Tuyết Ny bỏ hai tay vào túi áo blouse trắng, bĩu môi nói.
“Việc tôi trở về lần này, đừng nói với bất cứ ai, kể cả sư nương của cô.” Nghe xong lời nói của Tô Vũ, Tiêu Tuyết Ny đờ ra.
“Tại sao vậy ạ? Hôm qua sư nương còn hỏi tôi tin tức của sư phụ đấy, làm như vậy có hơi không tốt lắm đâu.” Ban đầu Tiêu Tuyết Ny còn định mặt dày tối nay đến nhà sư phụ ké cơm, ai ngờ Tô Vũ lại đưa ra yêu cầu bất ngờ này, thật khiến cô ấy không ngờ tới.
Tô Vũ không giải thích, vì việc này giải thích ra thì có vẻ hơi phiền phức. “Chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi.” Nói xong, rõ ràng là Tiêu Tuyết Ny hơi bối rối, nhưng cũng không phản đối, dù sao Tô Vũ làm thế này chắc chắn có lý do của anh.