Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, vì liên quan đến nhiều việc xảy ra hai ngày gần đây, Diêm Đan Dương cơ bản không có mặt tại bệnh viện. Lần này đột nhiên nghe tin Thiện Bản Thanh nguy kịch, ông ta cũng vội vã chạy đến.
“Bác sĩ Tiêu, tình hình của cụ Thiện ra sao rồi?” Diêm Đan Dương lo lắng hỏi Tiêu Tuyết Ny.
Người khác có chuyện gì thì vẫn còn được, nhưng Thiện Bản Thanh không thể chết lúc này, ông ấy chính là cây hái ra tiền của Diêm Đan Dương, một khi Thiện Bản Thanh qua đời, Diêm Đan Dương sẽ mất đi sự che chở, lúc đó ông ta sẽ không còn có thể tùy ý hô mưa gọi gió nữa.
Tiêu Tuyết Ny thở dài nói: ‘Ài, tình hình của Thiện lão tướng quân, ông cũng hiểu phần nào rồi đấy. Mấy ngày trước ông ấy bị cảm lạnh, cộng thêm nhiều việc bề bộn nên mấy ngày nay cũng chẳng ăn gì. Lần này bỗng nhiên ngất xỉu, tuy đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không loại trừ khả năng bị đột quy.”
Nghe lời nói của Tiêu Tuyết Ny, Diêm Đan Dương nhíu mày, sau đó Tiêu Tuyết Ny bổ sung: “Nhưng ông yên tâm, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, tình trạng tương đối ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi, có nhân viên y tế chuyên nghiệp chăm sóc, đừng quấy rầy bệnh nhân. Còn nữa, nên thông báo cho người nhà một tiếng.”
Câu nói cuối cùng của Tiêu Tuyết Ny có ý bảo Diêm Đan Dương nén bi thương. Diêm Đan Dương không hề biết rằng hiện giờ Thiện Bản Thanh đang thư thái đọc báo, uống trà trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bởi vì bác sĩ đã nói vậy, Diêm Đan Dương cũng không thể nói thêm điều gì, dù sao việc này không thể có bất kỳ sơ suất nào, ông ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhìn Tiêu Tuyết Ny rời đi, Diêm Đan Dương hỏi hai vệ sĩ đứng ở hành lang: “Có chuyện gì lạ xảy ra không?”
Bởi vì trước đó dù Thiện Bản Thanh nhập viện, nhưng chỉ là do cơ thể khá yếu, và ông ấy cũng không có bệnh gì khác, theo lý thuyết thì không thể đột ngột ngã quy như vậy.
Một vệ sĩ khẳng định: “Không có gì, cụ Thiện thậm chí không gặp bất cứ ai cả, sáng nay đã kiểm tra toàn thân, bệnh viện cũng nói không sao, nhưng không lâu sau đã xuất hiện hiện tượng ngưng thở, may mà bác sĩ kịp sơ cứu nên đã cứu được tính mạng ông ấy.”
Diêm Đan Dương gật đầu, xem ra thực sự áp lực tinh thần do lo lắng quá nhiều những ngày qua đã trở nên quá lớn với Thiện Bản Thanh, nên ngay cả ông ấy cũng không chịu nổi mà ngã quy.
Và trong lòng ông ta cũng rõ ràng, Thiện Bản Thanh cũng đã lớn tuổi, nếu thực sự bị đột quy như lời bác sĩ nói, khả năng để ông ấy đứng dậy lần nữa sẽ không cao.
Điều Diêm Đan Dương nghĩ đến đầu tiên không phải là vấn đề sức khỏe của Thiện Bản Thanh, mà là chính mình.
Thiện Bản Thanh ngã quy cũng đồng nghĩa với quyền lực thực tế trong tay ông ta sẽ dần bị suy giảm, bởi sau này chắc chắn sẽ có người từ nhà họ Thiện kế nhiệm. Lúc đó, người khác không nhất định sẽ nể mặt ông Diêm này.
Vì vậy, hiện tại Diêm Đan Dương đang nghĩ cách thúc đẩy kế hoạch của mình, nhất định phải thu được lợi ích đủ lớn trước khi quyền lực thực tế trong nhà họ Thiện bị suy giảm.
Lợi dụng ảnh hưởng còn sót lại của Thiện Bản Thanh, ông ta phải nhanh chóng kiểm soát hai thị trường Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Lúc đó, ngay cả khi dần bị nhà họ Thiện đẩy ra rìa, dựa vào việc đi theo Thiện Bản Thanh nhiều năm, ông ta tin không ai dám làm gì mình.
“Hiểu rồi, các người ở đây bảo vệ sự an toàn của cụ Thiện, nhớ không có sự đồng ý của tôi, không ai được vào gặp cụ Thiện, rõ chưa?” Diêm Đan Dương đã có kế hoạch trong đầu, lợi dụng cơ hội này giam giữ Thiện Bản Thanh, loại bỏ Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành để hoàn toàn khống chế hai thị trường Thượng Nhiêu và Tân Hải.
“Anh Tô, anh nói ông Diêm thực sự xấu xa như vậy sao?” Đi trên đường, Thiện Vũ Băng cầm một chiếc bánh đậu đỏ trong tay, cô ấy vừa ăn vừa nói với Tô Vũ.
“Ha ha, có nhớ lúc trước anh đã từng nói với em không? Lòng người cách cái bụng, biết người biết mặt khó biết lòng. Em nói xem, từ khi em có ký ức, ông Diêm có lúc nào rời khỏi bên cạnh ông của em không?” Diêm Đan Dương có thể xem là người thân cận bên cạnh Thiện Bản Thanh, trừ khi ngủ và đi vệ sinh, thì phần lớn thời gian hai người luôn bên nhau.
Thiện Vũ Băng liếm khóe miệng nói: “Ừm, có vẻ như không có.”
“Vậy không phải là đúng rồi sao?” Bây giờ Thiện Bản Thanh bệnh nặng nằm trong bệnh viện, theo lý thì Diêm Đan Dương phải lo lắng sứt đầu mẻ trán, túc trực bên giường mới đúng.
Nhưng lúc này, ông ta lại bận rộn tranh danh đoạt lợi, dụng ý thế nào thì ai cũng nhìn ra được.
“Ồ, bánh đậu đỏ này ngon quá, lần sau em sẽ mang về hai cái cho ông nội.”
Thiện Vũ Băng chỉ là một đứa trẻ, thực ra cô bé không hiểu nhiều về những mưu đồ xảo trá của con người.
Dù bây giờ Tô Vũ đã nói rất thẳng thắn, Thiện Vũ Băng vẫn còn lờ mờ không hiểu rõ.