“Anh nhìn xem, em bị thương rồi, anh phải bế em lên chứ. Hơn nữa, ngày mai em chắc chắn không thể đi giày cao gót được, nên ngày mai lễ khánh thành công ty, anh phải thay em điều hành tổng thể.” Tô Vũ bất đắc dĩ bế Mã Hiểu Lộ lên lầu.
…
“Cha, hôm nay cha đến đường Dương Hải à?” Vừa về nhà, Thẩm Hân Duyệt liền “thẩm vấn” Thẩm Ngạo.
“Sao con biết được?” Thẩm Ngạo ngồi xuống, nới lỏng cà vạt và nói.
“Làm sao con không biết được chứ, gây chuyện lớn như vậy, Hình Lỗi gặp chuyện cũng liên quan đến cha phải không?” Thẩm Hân Duyệt ngồi cạnh Thẩm Ngạo, rót cho ông ta một ly nước rồi nói.
Thẩm Ngạo uống một ngụm nước, không trả lời, coi như ngầm đồng ý.
“Tại sao vậy?” Thẩm Hân Duyệt tiếp tục hỏi, vì cô ta biết cha mình tuyệt đối không thể giết một người vô cớ, huống hồ là giết một người như Hình Lỗi.
“Còn nhớ Tiền Văn Bân không? Hình Lỗi thật sự quá liều lĩnh, là nó giết Tiền Văn Bân, con nghĩ cha có thể giữ nó lại không?”
Thẩm Hân Duyệt gật đầu, loại người như vậy thật sự không thể để lại: “Nhưng cũng không cần cha tự mình đi một chuyến chứ?”
Rõ ràng Thẩm Hân Duyệt thông minh nhận thấy lý do không đơn giản như vậy.
“Sao con hỏi nhiều thế, con gái, cha hỏi con này, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Từ Thiên Thành vừa nhắc đến chuyện kia, Thẩm Ngạo thực sự đã nghĩ đến chuyện của Thẩm Hân Duyệt và Từ Nguyên, ông ta cũng cảm thấy như vậy cũng chẳng tệ.
“Con gái mình mà cha cũng không biết tuổi à?” Thẩm Hân Duyệt nhăn mặt ra vẻ như đang tức giận vậy.
“Tất nhiên cha biết rồi, con cứ nói cho cha biết đi, con cảm thấy thế nào về Từ Nguyên?” Thẩm Ngạo đột nhiên hỏi khiến Thẩm Hân Duyệt không kịp phản ứng.
“Từ Nguyên? Từ Nguyên nào cơ?” Thẩm Hân Duyệt ngơ ngác hỏi lại.
“Chính là thằng nhóc ở Thượng Nhiêu kia, con nhà Từ Thiên Thành đấy, con cảm thấy nó thế nào?” Thẩm Ngạo dường như nói rất bình thản, nhưng Thẩm Hân Duyệt lập tức nghe ra ý sâu xa trong đó.
Thẩm Ngạo vừa về nói hai ba câu đã nhắc đến Từ Nguyên, Thẩm Hân Duyệt thông minh như vậy làm sao không biết ý định của cha là gì chứ?
Bây giờ Tân Hải và Thượng Nhiêu vừa mới chuyển giao quyền lực, hai bên có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng với Thẩm Hân Duyệt thì có phải là hơi quá vội vàng không?
“À, ý cha là nói tên công tử ăn chơi đàng điếm kia à? Không tốt lắm đâu, cha thấy thế nào?” Thẩm Hân Duyệt lập tức đẩy vấn đề khó cho Thẩm Ngạo.
“Cha cảm thấy thế nào là thế nào chứ. Đây là chuyện của các con, cha làm sao đánh giá được.” Thẩm Ngạo hơi lắp bắp nói.
Thẩm Hân Duyệt năm nay 22 tuổi, nhưng từ năm 18 tuổi đã có người đến cầu hôn không ngớt. Chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện này, Thẩm Ngạo luôn có chút khó mà mở miệng, dù sao ông ta cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Lại lo con gái mình không thích người mà ông ta chọn, nên lần này Từ Thiên Thành chủ động đề xuất.
Theo lý thì coi như môn đăng hộ đối, nên ông ta mới táo bạo đề cập tới.
“Gì mà chuyện của chúng con chứ? Con với Từ Nguyên không quen lắm đâu ạ, sao cha lại nói vậy?” Thẩm Hân Duyệt rõ ràng đã đoán được Thẩm Ngạo muốn nói gì, nhưng cố tình giả ngây giả dại.
Thực ra, cô ta đã sớm hiểu rõ, có lẽ hôn nhân của mình không thể hoàn toàn được tự quyết định, nếu Thẩm Ngạo gặp chuyện khó xử gì, dù có tủi thân đến đâu cô ta cũng sẽ đồng ý.
Dù sao Thẩm Ngạo đã bước đến tình trạng này, không còn có thể nói lui là lui được nữa, rất nhiều chuyện chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ thân bất do kỹ.
Thiên Thành Bang của Thượng Nhiêu và Hải Đông Hội vốn có không ít mâu thuẫn, lợi dụng cơ hội này, hai nhà kết thông gia với nhau cũng không phải là chuyện tồi.
Thẩm Hân Duyệt chỉ đợi Thẩm Ngạo nói rõ một câu, Thẩm Ngạo thở dài rồi nhìn Thẩm Hân Duyệt: “Hân Duyệt, con là con gái, mẹ con lại mất sớm, nhiều lúc cha không hiểu được tâm tư thật sự của con. Nhưng có câu trai lớn lấy vợ con gái lớn gả chồng, cuối cùng, khi con có gia đình và sự nghiệp, cha mới yên tâm được, cũng có thể có câu giải thích với mẹ con, đúng không?”
“Vậy ý cha là muốn gả con đi gấp à?” Thẩm Hân Duyệt đáng thương nói, khiến Thẩm Ngạo đau lòng không thôi.
“Ai nói vậy, cha chỉ nhắc thế thôi, hôm nay Từ Thiên Thành đến tìm cha, đề cập chuyện cưới xin giữa con và Từ Nguyên. Nhưng cha phải nói trước, thằng nhóc đó đủ thứ tật xấu, nếu con không thích, cha cũng sẽ không ép buộc đâu.”
Thẩm Hân Duyệt mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
…
“Bà ngoại, bà đến rồi, cháu nhớ ngoại lắm.” Lâm Thiến và Lương Dịch Phương vừa bước vào, Mã Hiểu Lộ liền đứng dậy từ ghế sofa, dìu Lương Dịch Phương ngồi xuống.
Lương Dịch Phương cười toe toét, nhìn xung quanh nói: “Tiểu Vũ à, đây là nhà mới của các cháu à? Giống như cung điện trong ti vi ấy.”