Rate this post

Kể từ ngày hôm đó, Như Ngọc luôn cố ý tránh né ba người bọn họ. Ban ngày thì mọi người đều đi học, ban đêm đợi đến tối muộn Như Ngọc mới quay trở về. Lúc học trên lớp, Như Ngọc luôn là người đến trễ và ngồi ở hàng ghế cuối của lớp. Hơn nữa, tình hình học của cô ta cũng ngày một sa sút, thường xuyên nghỉ học quá số tiết quy định đến cấm thi và học lại.

Cũng từ sau bữa đó, Khánh Huyền vẫn giữ kín chuyện của Minh Hạo nói. Khánh Huyền vốn thẳng thắn nên luôn tỏ rõ thái độ không mấy hòa thuận với Như Ngọc. Dường như đoán được Khánh Huyền đã biết chuyện của mình nên Như Ngọc cũng không thèm nói chuyện gì với Khánh Huyền nữa.

Còn Hân Vy thì đã nhận thấy sự bất thường của Như Ngọc và Khánh Huyền. Vào những lúc trong phòng chỉ còn hai người, Hân Vy vẫn quan tâm hỏi han Như Ngọc, nhưng trái lại là sự thờ ơ, hoặc đôi khi nhận lại là câu trả lời lạnh lùng, cọc lốc. Hân Vy có chút buồn bã, cô đem hết mọi chuyện tâm sự với Minh Hạo. Anh chỉ nói qua loa và tỏ thái độ không thích cô ta. Thấy vậy, Hân Vy cũng không còn nhắc gì thêm đến Như Ngọc trước mặt anh nữa.

Lại một tháng nữa trôi qua.

Hân Vy vừa đi sinh hoạt ở câu lạc bộ về thì bắt gặp Trần Khánh đứng ở trước cửa khu kí túc xá nữ. Nhìn thấy cô, Trần Khánh vội đi đến, gương mặt lo lắng nói.

“ Cậu là bạn cùng phòng với Như Ngọc phải không?”

Hân Vy gật đầu đáp.

“ Đúng vậy”

Trần Khánh nghe xong thì mừng rỡ.

“ May quá… Như Ngọc có ở trên phòng không?”

Hân Vy lắc đầu.

“ Tôi cũng không biết nữa, buổi chiều nay tôi sinh hoạt ở câu lạc bộ không có về phòng…sao cậu không nhắn tin cho cậu ấy”

Trần Khánh giọng điệu lo lắng nói.

“ Cả tháng nay tôi nhắn tin cho cậu ấy cũng chỉ trả lời mấy câu, hai ngày nay tôi gọi điện nhắn tin cậu ấy cũng không trả lời, cũng không gặp tôi nữa”

Hân Vy trong lòng dâng lên chút suy nghĩ, cô đưa mắt nhìn lên ban công trên lầu, rồi nói.

“ Thôi cậu về trước đi, có gì tôi nhắn với cậu sau”

Trần Khánh do dự một lúc rồi cũng rời đi.

Hân Vy trở về phòng thì nhìn thấy Như Ngọc đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Cô tiến đến rồi nói.

“ Như Ngọc, bạn trai cậu vừa đến tìm cậu đó”

Như Ngọc không mấy bận tâm mà lạnh lùng nói.

“ Kệ cậu ta đi, mình không quan tâm”

Còn chưa kịp nói thêm, Như Ngọc liền bật cười nhìn vào màn hình điện thoại. Cô ta bước xuống giường, sau đó hí hửng chọn một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm. Hân Vy cũng không bận tâm thêm nữa, cô trở về bàn học, lấy laptop và vài quyển vở nhỏ bỏ vào balo rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Đứng ở cổng trường, Minh Hạo ngồi trong xe đợi từ sớm, anh không dám đứng bên ngoài, sợ lại bị người khác xin in4 rồi lại chụp lén anh đăng lên mạng. Nhìn thấy cô từ xa đi đến, Minh Hạo mới bước xuống xe, anh đứng đó vẫy tay mỉm cười nhìn cô với vẻ nuông chiều. Hân Vy không nhịn được mà chạy đến, cô quan tâm hỏi.

“ Anh đợi em chắc lâu lắm phải không?”

Minh Hạo vuốt mái tóc của cô bị gió thổi bay lại cho ngay ngắn, sau đó mỉm cười đáp.

“ Không lâu, anh vừa mới đến thôi”

Hân Vy bĩu môi nói.

“ Anh nói xạo, lúc sinh hoạt ở câu lạc bộ đi ra em đã thấy xe anh đỗ trước cổng rồi”

Minh Hạo đưa tay cầm lấy balo cho cô rồi khom người nói nhỏ vào tai cô.

“ Anh đợi em cả đời còn được”

Hân Vy nói không nên lời, cô đánh nhẹ vào cánh tay anh.

“ Không nói chuyện với anh nữa”

Vẫn như thường lệ, anh chở cô đi ăn rồi sau đó lại đưa về. Thế nhưng hôm nay lại khác, sau khi dùng bữa xong, Hân Vy và anh vừa tính sẽ đến một quán cafe để ôn bài thì anh nhận được điện thoại của Nghĩa gọi đến.

Chỉ mất khoảng mười phút sau khi nghe điện thoại, anh lái xe dừng lại trước một quán bar, phía trước còn có bốn người vệ sĩ mặc vest đen đứng phía trước trông rất đáng sợ. Hân Vy có chút hoảng sợ, cô rụt rè nép phía sau anh.

“ Không sao đâu, có anh ở đây em đừng lo”

Nghe anh nói, Hân Vy cũng yên tâm một chút, cô nắm lấy bàn tay của anh rồi cả hai cùng đi vào.

Lần đầu đến đây nên mọi thứ đối với Hân Vy dường như rất mới lạ. Khung cảnh này rất giống trên tivi vẫn hay chiếu. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc thì remix đùng đùng dội thẳng vào tay, nhóm người nhảy nhót hò hét, mùi rượu bia nồng nặc xộc thẳng lên mũi khiến Hân Vy có chút khó chịu.

Luồng lách qua nhóm người, cô và anh đến trường một bàn có ghế sopha hình chữ L lớn đặt ở một góc. Nghĩa ngồi đó, gương mặt thất thần nhìn về một khoảng không vô định.

Minh Hạo và cô ngồi xuống, anh nói.

“ Cậu kêu tôi đến đây gấp là có việc gì”

Nhìn thấy anh, Nghĩa như một đứa trẻ, òa lên khóc rồi mếu máo kể lể.

“ Tôi khổ quá mà…cậu xem thằng Minh với Huỳnh Hoa êm đềm không động tĩnh vậy mà đùng một cái cuối năm tổ chức đám cưới…huhu”

Minh Hạo nhếch khóe môi lên cười, anh hỏi.

“ Không phải Huỳnh Hoa nói 3 năm nữa mới kết hôn hay sao?”

Nghĩa uống một ngụm rượu, sau đó tạch lưỡi nói.

“ Nghe đâu bệnh tình của ba cậu ấy không ổn muốn thấy cậu ấy kết hôn…mà khoan đã đang nói chuyện của tôi cậu lại hỏi chuyện của cậu ấy là sao? An ủi tôi đi chứ”

Minh Hạo bật cười, sau đó thu lại nét mặt, lạnh giọng nói.

“ Cậu bị điên à? Rảnh quá kêu tôi đến đây xem cậu thất tình…phá hỏng hết kế hoạch của người ta”

Nghĩa lúc này mới nhìn sang Hân Vy, cô mím môi gật đầu chào anh. Nghĩa nói.

“ Xin lỗi em nha, anh không biết Minh Hạo đi cùng em”

Hân Vy vội nói.

“ Không sao ạ”

Nghĩa nhìn sang Minh Hạo rồi nói với Hân Vy.

“ Này em, đừng có tin vẻ bề ngoài của Minh Hạo, nhìn vậy chứ không phải vậy đâu”

Nghĩa nói xong thì nhìn Minh Hạo cười nham hiểm, anh lắc đầu ngán ngẩm rồi nói.

“ Cậu lại nói nhảm gì đó…chắc là Hàn Tuyết không biết cậu là khách quen ở đây đâu nhỉ”

Nghĩa đang vui thì gương mặt bỗng tối sầm lại, cậu ta vội nuốt nước bọt xuống sau đó nhỏ giọng nói.

“ Hì hì…bạn tốt đừng nói cho cô ấy biết, tôi xin cậu đó”

Minh Hạo không nói gì chỉ khoanh tay nhìn, Nghĩa hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn giọng nói.

“ Ông cố ơi… mình là bạn tốt đó, nếu để cô ấy biết tôi lại đến đây là cổ giận nữa đó…cậu có tình người tí đi”

Minh Hạo lạnh giọng nói.

“ Được…tôi giữ bí mật cho cậu lần này”

Nghĩa cười tươi nói.

“ Vậy mới là anh em tốt chứ…dô cái nè”

“ Không được, chút nữa tôi còn đưa em ấy về nữa” – anh từ chối.

Hân Vy đột nhiên lên tiếng.

“ Anh ơi, em muốn đi nhà vệ sinh”

Minh Hạo vừa định đứng lên đi cùng với cô thì bị Nghĩa ngăn lại.

“ Cậu ngồi ở đây nói chuyện chút đi…nhà vệ sinh ở lối đi bên trái của cửa vào đó Hân Vy”

Hân Vy mỉm cười đáp lại rồi tự mình đi về hướng cửa vào.

Cô đứng trước bệ rửa tay, muốn chỉnh trang lại tóc và tô một ít son thì bất chợt hình ảnh phản chiếu từ trong gương làm cô chết lặng. Không ai khác, đó chính là Như Ngọc, cô ta vừa từ phòng vệ sinh bước ra với một người đàn ông mập mạp. Như Ngọc mỉm cười khép nép đi bên cạnh người đàn ông, để mặc cho người kia đưa tay sờ mó vòng ba của mình.

Hân Vy kinh ngạc xoay người lại. Đối mặt với Hân Vy, Như Ngọc như bất động, gương mặt như không còn chút máu. Như Ngọc cố giữ bình tĩnh nói nhỏ vào tai người đàn ông.

“ Anh ra ngoài kia đợi em một chút nha”

Người đàn ông hơi khó chịu, sau đó hắn giọng nói.

“ Nhanh lên đó”

“ Dạ, em biết rồi, sẽ ra nhanh thôi” – Như Ngọc yểu điệu nói.

Đợi đến khi người đàn ông bước ra, Như Ngọc mới đi đến cạnh cô, vội nắm lấy bàn tay cô, ra sức van xin.

“ Hân Vy…cậu đừng nói chuyện này cho ai biết nha…mình xin cậu đó”

Hân Vy vẫn chưa khỏi kinh hoàng, cô nói.

“ Sao cậu lại làm chuyện này”

Như Ngọc khóc lóc nói.

“ Ba mẹ mình ở dưới quê đang bệnh nặng…kẹt tiền quá nên mình…mình mới…làm liều…nhưng mà chỉ một lần này thôi à…cậu đừng nói cho ai biết nha…mình xin cậu, Hân Vy à…huhu”

Hân Vy nhất thời không biết phải làm sao cô nói.

“ Sao cậu không nói với tụi mình, tụi mình có thể cho cậu mượn một ít tiền để trang tải mà”

“ Số tiền phẫu thuật rất lớn…mình không biết phải làm sao nữa…huhu”

Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của Như Ngọc, Hân Vy không kìm lòng được, cô ôm lấy Như Ngọc mà an ủi.

“ Mình sẽ giữ kín chuyện này…cậu đừng làm chuyện này nữa nha…còn tiền chữa bệnh cho ba mẹ cậu thì tụi mình sẽ nghĩ cách giúp cậu”

Như Ngọc vội gật đầu.

“ Mình cảm ơn cậu…mình hứa mình sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa”

Hân Vy trở lại chổ anh, cô cố giữ nét mặt bình thường nhưng vẫn bị anh nhìn thấu, anh nói.

“ Em bị làm sao vậy? Mệt à? Hay anh đưa em về nha”

Hân Vy gật đầu, gương mặt vẫn còn chút lo lắng, cô đưa mắt nhìn về phía Như Ngọc đang rót rượu cho người đàn ông, bàn tay dơ bẩn của ông ta không ngừng xoa bóp đùi và eo của Như Ngọc. Hân Vy nói.

“ Anh đưa em về đi”

Minh Hạo nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô thì không nói nhiều mà trực tiếp nắm tay cô rời đi.

Ở trên xe, Minh Hạo thắt dây an toàn cho cô xong thì liền hỏi.

“ Em có việc gì cứ nói với anh, đừng giữ trong lòng”

Hân Vy nhìn anh, cô muốn nói cho anh biết nhưng khi nhớ lại lời hứa với Như Ngọc, chữ vừa đến miệng lại đành nuốt xuống. Cô nói.

“ Không có gì…chỉ là em không quen ở chổ như vậy”

Minh Hạo nói.

“ Sao này anh sẽ không đưa em đến những chổ như này nữa”

“Ừm” – Cô gật đầu.

Sợ anh sẽ sinh nghi, cô vờ hỏi chuyện khác.

“ Anh có thường hay đến mấy chổ như này không?”

Minh Hạo quay sang nhìn cô, sau đó liền bật cười.

“ Sao vậy”

Hân Vy mím môi nói.

“ Em thấy mấy cô gái trong đó mặc váy rất ngắn, còn có cả người mặc bikini lên múa cột…mặc cho mấy người đàn ông đụng chạm”

“ Nên em nghĩ anh cũng giống họ”

Hân Vy vội lắc đầu nhưng rất nhanh lại gật đầu. Minh Hạo khó hiểu nói.

“ Sao lắc đầu rồi lại gật đầu”

“ Em cũng có tin anh nhưng mà khi nãy anh Nghĩa cũng nói đừng xem thường vẻ bề ngoài của anh…có khi nào anh cũng là một badboy không” – Hân Vy nghiêm túc nhìn anh.

Minh Hạo không nhịn được cười, anh đưa tay xoa đầu cô.

“ Anh badboy với mọi người nhưng goodboy với mình em thôi”

Hân Vy tỏ ý kinh ngạc mà “Ồ” lên một cái.

Sau đêm đó, Hân Vy không tài nào ngủ ngon, thi thoảng cô sẽ nhìn lên đồng hồ treo tường. Mãi cho đến hai giờ sáng mà Như Ngọc vẫn chưa về, cơn buồn ngủ ập đến, Hân Vy không thể chống cự nổi, cô cứ thế mà nằm ngủ lúc nào không hay.