Rate this post

Chiều ngày hôm đó, cô tự mình xung phong đi chợ và tự tay nấu bữa cơm tối cho gia đình. Minh Hạo vốn là một

“con nghiện”, nên khi có cơ hội được gần cô thế này, anh không hề bỏ qua. Cứ như cái đuôi bám theo cô từ nhà ra đến chợ, mặc cho cô can ngăn, không chịu đi cùng.

Minh Hạo cau mày nhìn cô, lạnh giọng nói.

” Anh theo phụ em xách đồ không được sao?”

Hân Vy nhìn biểu cảm của anh mà thở dài, bất lực.

“Em thấy anh lái xe đường dài, sợ anh mệt nên mới kêu anh ở nhà nghỉ ngơi, em tự đi cũng được”

Minh Hạo như đã hiểu tâm ý của cô, anh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô xoa xoa.

” Anh biết em lo cho anh, nhưng mà để anh theo giúp em, tối anh về ngủ sớm một chút là được rồi, hiếm khi có cơ hội ở cạnh nhau như này, anh muốn gần gũi với em hơn”

Hân Vy nhìn anh mà bật cười, cô vui vẻ gật đầu đáp lại.

” Em biết rồi…vào trong lựa rau củ đi”

“Ừm”

Vẫn là sạp hàng quen thuộc của dì Tư. Nay ngoài bán tạp hóa thì dì Tư còn buôn bán thêm rau củ quả nữa. Nhìn thấy cô, dì Tư vui mừng hỏi thăm.

” Hân Vy, về khi nào vậy con?”

Hân Vy nhìn dì Tư rồi lễ phép gật đầu chào.

“Dạ con về hồi sáng ạ, dì Tư buôn bán được không ạ?”

Dì Tư cười lớn nói.

“Được, dì bán được con”

Hân Vy nhìn ngắm sạp rau củ rồi nói.

” Dì Tư lựa cho con ít rau ăn lẩu nha, con đi sang kia mua ít đồ rồi chút nữa con ghé lấy sau”

Dì Tư vừa lấy túi nilong vừa lựa rau cho vào, vui vẻ nói.

“Rồi, rồi… để dì Tư lựa”

Nói rồi, cả hai cùng đi sang sạp hàng khác để mua thịt với cá thì bỗng có tiếng bàn tán từ phía sau.

” Úa đây là cậu Minh Hạo kĩ sư xây dựng đường lộ chỗ ủy ban phải không?”

” Hình như là cậu đó”

” Nhìn đẹp trai quá ha bà”

” Đi chung với Hân Vy, con gái trưởng ấp đường phía trong thì phải”

” Ừ…ừ đúng rồi”

Hân Vy biết mọi người đang nói về mình nhưng cô không đáp lại, cô khẽ nhìn sang biểu cảm của anh thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình. Cô mím môi quay sang chồ khác thì đột nhiên anh vòng tay qua eo cô, ôm lấy về phía mình, mặc cho bị người khác dòm ngó.

” Trời ơi, vậy là tụi nó quen nhau rồi bà ơi”

” Tôi tính nói luôn, hồi đó thấy hai đứa nó đi chung với nhau suốt mà”

” Thôi đi bà ơi, bà cái gì cũng tính nói hết á, mà toàn đợi người ta nói rồi mới nói”

” Oi thôi mệt hai bà quá, chuyện người ta mà bàn như chuyện của mình vậy đó, lo bán đồ đi kìa”

Hân Vy không nói gì nhưng chỉ nhìn sang anh, cô mím môi để lộ ý cười, còn anh thì ra vẻ hãnh diện, đứng thẳng người.

Sau gần một tiếng đồng hồ mua sắm ở chợ, anh và cô trở về nhà với đầy những túi đồ ăn, rau củ quả các thứ, bày biện trên bàn ăn chất thành đống. Mẹ cô nhìn đống đồ trên bàn mà chau mày nói.

” Hai đứa định mở tiệc cưới đãi nguyên xóm hay sao mà mua nhiều dữ vậy?”

Hần Vy mím môi nói.

“Con mua ít đó mà tại anh Hạo cứ bắt con mua thêm”

Minh Hạo cười nói.

” Con thấy rau củ dưới quê rẻ nên mua nhiều một chút để tủ lạnh cho nhà mình ăn dần”

Mẹ cô nhìn anh bật cười nói.

” Trời ơi, con là khách thì chuyện bếp núc thế này cứ để cô chú lo”

Anh đứng đó chỉ biết ái ngại cười trừ cho qua, còn cô thì được một trận cười hả hê.

Loay hoay cả một buổi chiều thì một bàn tiệc thịnh soạn đã được dọn ra trước mắt. Một nổi lầu hải sản được đặt ở giữa, bên cạnh còn có thịt và mực nướng còn nghi ngút khói. Cả 4 người quây quần ngồi ở bộ bàn ghế trước sân, vừa ăn vừa nói chuyện. Thi thoảng có vài chiếc xe chạy ngang cũng vì ngửi được mùi thơm từ thức ăn mà ngoái người lại nhìn.

Ba cô đưa chén lên húp một ít nước lầu, rồi hít hà nói.

” Chà…con gái ba nấu ăn cũng được quá ta”

Hần Vy được ba khen thì cười tươi nói.

” Hihi…con gái của ba mà”

Mẹ cô thì lại nói.

” Con gái lớn rồi phải biết nấu ăn chớ sao, để sau này còn nấu cơm cho chồng con nó nữa”

Hân Vy xấu hồ không nói nên lời, còn anh ở bên cạnh thì khóe môi không ngừng cong lên. Anh không kiên dè còn đưa chân mình chạm nhẹ sang chân cô mấy cái.

Mẹ cô nhìn hai người rồi nghiêm giọng nói:

” Mẹ biết hai đứa đang quen nhau, nhưng mà mẹ nói trước, cái gì cũng có trước sau”

Mẹ cô vừa nói xong thì liền nhìn sang anh. Minh Hạo hiều ý bà, nên ngồi thẳng dậy, anh nghiêm giọng nói.

“Cô chú yên tâm, con sẽ giữ chuẩn mực trước em ấy”

Ba cô nghe xong thì rất hài lòng, ông cười nói.

“Thôi được rồi, hai đứa nên biết làm gì và không làm gì thì tốt… mau ăn đi”

Sau bữa ăn, ba mẹ cô đã vào phòng nghỉ ngơi sớm, còn anh và cô thì lo phần dọn dẹp.

Ở nhà bếp, Minh Hạo đang chăm chỉ rửa bát, Hân Vy thì dọn dẹp lại thức ăn trong tủ lạnh. Cô bước đến bên anh muốn phụ giúp anh một tay, Minh Hạo dừng động tác, anh đứng xa ra cô một chút, anh nói.

“Em đứng xa ra anh một chút”

Hân Vy hơi bất ngờ với hành động của anh, cô nói.

“Anh sao vậy?”

Minh Hạo nói nhỏ.

” Đừng để ba mẹ thấy anh với em thân mật quá”

Hân Vy ban nãy còn lo lắng thì bây giờ lại cười tươi nói.

“Anh nghe theo mẹ em nói thật à?”

Minh Hạo tỏ ý cười, anh trực tiếp ôm lấy eo cô kéo về phía mình, nhỏ giọng nói vào tai cô.

” Thật ra thì anh có thể thân mật hơn nữa…nhưng mà vẫn phải đợi em lớn thêm tí nữa”

Hân Vy nghe đến đỏ cả tai, cô đẩy anh ra, rồi nói.

“Anh không biết xấu hổ là gì à?”

Minh Hạo bật cười, anh nói.

” Không một thằng đàn ông nào có thể đứng đắn trước người con gái mình yêu hết em à”

Hần Vy kinh ngạc nói.

“Tại sao lại vậy?”

Minh Hạo mím môi nhìn cô rồi cúi mặt xuống gần cô nói.

” Nếu em muốn biết tại sao thì anh sẽ giúp cho em hiểu”

Hân Vy biết mình đã nói điều không nên nói nên vội lãng tránh sang chuyện khác.

” Rửa chén đi…chút nữa mẹ ra kiểm tra đó”

Minh Hạo nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, thì khóe môi cong lên, anh vừa rửa bát vừa nhìn cô. Hân Vy bị anh nhìn đến khó chịu, cô đưa tay nhéo vào eo anh một cái.