Rate this post

Những ngày đầu tháng 11….

Mới đó cũng đã gần 3 tháng trôi qua kể từ khi cô bắt đầu năm học mới.

Hôm nay thứ 6, buổi sáng, tại trường Trung học.

Dưới cái nắng lúc hơn tám giờ sáng, ở sân trường là tập thể lớp 12A đang học tiết thể dục.

Lớp trưởng của lớp là Tâm An, một nữ sinh cao ráo, dễ thương đeo một chiếc kính cận. Tâm An đứng trước mặt các bạn trong lớp chỉ huy cân chỉnh đội hình rồi bắt đầu khởi động nhẹ vài động tác để giãn cơ. Quỳnh Như đứng cạnh Hân Vy, nhìn cô bằng đôi mắt bất an lo lắng.

” Hân Vy, tối qua ngủ trễ à? Sao nhìn phờ phạc thế “

Hân Vy gương mặt hốc hác, dưới bọc mắt là vế quầng thâm chỉ có mới đây, đôi môi khô khốc, vẻ mặt tiều tùy. Hân Vy lười nhác gật đầu.

” Tối qua ôn Văn hơi trễ “

Nhật Minh ở phía sau đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người nên cũng nói.

” Hân Vy, bà ổn không? Hay là để tôi xin thầy cho bà qua phòng y tế nha “

Hân Vy vội lắc đầu.

” Không cần đâu, tôi hơi buồn ngủ thôi, khởi động một chút cho tỉnh táo “

Vừa nói xong đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của thầy thể dục ở phía đối diện đang nhìn ba người họ.

” Ba em kia nói chuyện riêng à, tập trung khởi động đi “

Ba người nghe xong thì toát cả mồ hôi, sợ thầy sẽ phạt nên ngoan ngoãn im lặng. Đột nhiên bụng Hân Vy nhói lên truyền đến một cơn đau dữ dội. Cô đưa một tay lên bụng, nắm chặt góc áo ở đó, mím chặt môi cố chịu đựng. Cô thầm nghĩ: ” Chắc lúc sáng mình dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng giờ mới đau như này “.

Vừa khởi động xong, Hân Vy muốn ngồi ở ghế đá gần đó để nghỉ một chút thì thầy giáo lại yêu cầu mọi người xếp hai hàng chạy bộ quanh sân trường. Mấy bạn nữ trong lớp ai nấy đều há hốc mồm, than vãn.

” Sân trường rộng như vậy làm sao chạy cho nổi đây “

” Trời ơi cứu tôi “

” Hơizzz không phải nói hôm nay học bóng rổ hay sao “

” Nghe nói là chạy để kiểm tra sức bền gì đó “

Thầy giáo vội cầm cái kèn nhỏ đeo trên cổ mà thổi một hơi, uy nghiêm nói.

” Chuẩn bị….chạy “

Hàng thứ nhất là các bạn nam chạy trước, hàng sau là nữ. Bụng của Hân Vy ngày một đau, gương mặt cô gần như trắng bệch, không chút máu. Lớp trưởng Tâm An chạy bên cạnh nhìn thấy cô vội hỏi.

” Hân Vy, bà không sao chứ? “

Hân Vy chưa kịp trả lời thì hình ảnh phía trước mắt cô dần tối lại, một màn đen bao trùm. Cô ngã xuống đất một cái thật mạnh. Các nữ sinh chạy phía sau nhìn thấy cảnh cô ngã xuống mà hoảng loạn, Tâm An vội kêu lớn.

” Thầy ơi, Hân Vy bị ngất xĩu “

Nhật Minh chạy phía trước nghe tiếng nhốn nháo ở phía sau bèn chạy nhanh tới. Nhìn thấy Hân Vy nằm dưới đất bất động, Nhật Minh vội đỡ đầu cô vào trong lòng mình, vẻ mặt lo lắng gọi.

” Hân Vy…Hân Vy “

Không để lâu hơn nữa, Nhật Minh vội xoay lưng lại, gấp gáp nói.

” Đỡ Hân Vy lên lưng giúp tôi “

Quỳnh Như vẻ mặt sốt ruột lo lắng đang đứng bên cạnh cùng Tâm An đỡ Hân Vy tựa vào lưng Nhật Minh. Cậu chạy thật nhanh về phía phòng y tế, lướt qua thầy giáo đang từ hướng đối diện chạy tới.

” Mau đưa bạn vào phòng y tế ” – Giọng thầy nói bên tai cậu, rồi lại nói với các bạn trong lớp – ” Các em lên lớp đi, thầy đi xem tình hình của bạn Vy, lớp trưởng quản lí lớp “

Nhật Minh vội đặt Hân Vy nằm xuống giường, lo lắng nhìn nữ bác sĩ.

” Cô ơi, bạn em”

Nữ bác sĩ vội nói.

” Em ra bên ngoài trước đi “

” Dạ “

Nhật Minh và thầy thể dục đứng bên ngoài cánh cửa, lo lắng đến nỗi không thể đứng im, hai người cứ đi qua đi lại mãi một lúc đến khi vô tình đụng trúng nhau mới chịu ngồi xuống ghế chờ.

Nữ bác sĩ bước ra, Nhật Minh và thầy vội đứng dậy hỏi.

” Con bé sao vậy cô? “

Cô bác sĩ nói.

” Học tập quá độ, nghỉ ngơi không hợp lí, bỏ bữa nên dẫn đến đau dạ dày, hoa mắt chóng mặt nên ngất xĩu, tôi có cho con bé uống chút thuốc rồi “

Thầy thể dục thở phào nhẹ nhõm.

” Hơizzz…làm tôi hết cả hồn…nhờ cô trông chừng con bé, có gì thì cho tôi hay, tôi còn có tiết dạy nữa “

Nữ bác sĩ nói.

” Yên tâm đi, trách nhiệm của tôi mà “

Nói rồi thầy giáo rời đi, Nhật Minh vẫn còn đứng đó. Nữ bác sĩ lại nói.

” Chút nữa bạn tỉnh dậy, em xuống căntin mua cho bạn chút cháo để bạn ăn nha “

” Em biết rồi ạ “

Khoảng một tiếng sau, Hân Vy tỉnh lại. Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, rồi lại cảm thấy hơi đau ở một bên đầu, cô vô thức sờ tay lên chổ đau, mặt nhăn nhó.

” Aw…đau quá “

Nhật Minh nghe thấy tiếng cô bèn đi nhanh đến. Nãy giờ, cậu vẫn ngồi ở bên ngoài, cách giường cô một miếng màn che. Nhật Minh đỡ cô ngồi dậy, tựa người vào thành giường, lo lắng hỏi.

” Bà thấy sao rồi? “

Hân Vy gáng gượng nở một nụ cười.

” Không sao, ổn rồi, chỉ là hơi đau đầu một chút “

Nhật Minh đưa tay lên xoa chổ đau trên đầu của cô rồi nói.

” Bà ngã đập đầu xuống đất thì sao mà không đau cho được “

” À “

Lúc này, Hân Vy chợt nhận ra gì đó, cô lo lắng hỏi.

” Thầy có điện cho ba mẹ tôi không á? “

Nhật Minh mở chai nước lọc đưa cho cô rồi nói.

” Thầy có điện mà ba mẹ bà không nghe máy “

Hân Vy uống một ngụm nước rồi thở phào.

” May quá “

” Thôi ăn chút cháo đi “

” Ừm, cảm ơn ông nha “

” Khách sáo quá “

Hân Vy ăn được vài muỗng cháo thì không ăn thêm được nữa, cô nói.

” Quên mất, sắp tới tiết Văn rồi, mau lên lớp thôi “

Nhật Minh nhìn cô lắc đầu.

” Cô Hồng khi nãy có qua đây thăm bà rồi nói là cho bà nghỉ hai tiết của cô, bảo bà về nhà nghỉ ngơi…ăn xong đi tôi đưa bà về”

Hân Vy vội lắc đầu.

” Thôi, chút nữa Văn cô kiểm tra mà, ông ở lại kiểm tra đi, tôi tự về được “

” Bà tự về á? Tôi không yên tâm “

Hân Vy do dự suy nghĩ.

” Hay là tôi nhờ chú tới đón, ông yên tâm lên lớp học đi “

” Nhưng mà…”

Còn chưa kịp nói xong thì Tâm An đột ngột đi vào, trên tay còn xách theo balo của Hân Vy. Tâm An nói.

” Hân Vy, bà sao rồi? “

Hân Vy mỉm cười nói.

” Tôi đỡ rồi, cảm ơn bà nha”

” À, cô Hồng kêu tôi mang balo xuống cho bà về nhà nghỉ ngơi á, còn nữa cô kêu Nhật Minh lên trả bài gỡ điểm đợt trước không thuộc bài “

Hân Vy cầm lấy balo rồi quay sang Nhật Minh.

” Ông mau lên lớp đi “

Nhật Minh ậm ờ một chút rồi mới chịu đi lên lớp cùng Tâm An.

Hân Vy lấy điện thoại từ trong balo ra nhắn vài dòng chữ gì đó.

Chỉ thấy một lúc sau, Minh Hạo đã đến trước cổng trường, đội mũ bảo hiểm cho cô, anh ân cần hỏi.

” Em không gọi ba mẹ tới đón à? “

Hân Vy mím môi ngồi ngay ngắn trên xe nhìn anh.

” Cháu sợ ba mẹ lo lắng nên…nên..mới nhờ chú tới đón…xin lỗi đã làm mất thời gian của chú “

Minh Hạo chau mày nhìn cô nói.

” Ai nói em làm mất thời gian của tôi, nếu đã sợ ba mẹ lo lắng thì phải biết chăm sóc bản thân cho tốt “

” Vâng ” – Cô nhỏ giọng nói.

………………

Về đến trước cổng nhà, nhìn thấy cửa đã khóa, Hân Vy hơi ngạc nhiên, cô vội gọi điện thoại cho mẹ.

” Ba mẹ đi đâu vậy ạ? “

” Ba mẹ đi về nhà nội ăn đám giỗ, 3 ngày sau mới về,…ủa mà sao nay con đi học về sớm vậy? “

Hân Vy hốt hoảng vội viện cớ nói.

” À thì…à nay hai tiết cuối cô giáo con có việc nên cho nghỉ ạ “

” Ừm, ở nhà lo ăn uống đàng hoàng đó “

” Dạ, ba mẹ đi cẩn thận ạ “

Tắt điện thoại, Hân Vy vội vuốt ve lòng ngực trấn an. Minh Hạo vừa mở cửa xong vội nhìn sang cô nói.

” Vào nhà đi, đứng đây nắng “

” Cháu vào liền ạ “