Rate this post

Như đã hẹn từ trước, chỉ sau một một tuần kể từ thi kì thi Học sinh giỏi diễn ra. Nhóm bạn bốn người bao gồm Hân Vy, Quỳnh Như, Nhật Minh và Tuấn Dương đã quyết định đi ăn lẩu ở một quán lẩu cay gần trường học.

Hơn 5 giờ chiều.

Hân Vy vừa từ phòng riêng bước ra, hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt sơ vin ngay ngắn, kết hợp cùng bên dưới là chân váy jean ngắn ngang đùi hình chữ A. Cô vừa đi ra phòng khách vừa đeo túi chéo một bên.

Ba mẹ cô đang ngồi xem tivi, nhìn thấy cô liền nói.

“ Đi chơi nhớ về sớm nhe chưa”

Hân Vy vui vẻ mỉm cười.

“ Con biết rồi ạ”

Ba cô lại nói.

“ Có cần ba chở đi không”

Hân Vy vội xua tay lắc đầu.

“ Nhật Minh tới đón con rồi, con đi nha ba mẹ”

“ Ừm đi đi”

Hân Vy vừa bước ra tới cổng thì bắt gặp Minh Hạo đúng lúc đi làm về. Cô nhanh chóng mở cổng ra cho anh rồi thân thiện chào anh một tiếng.

“ Chú đi làm về ạ”

Minh Hạo nhìn cô bằng ánh mát dò xét, đôi mắt anh như máy quét, lướt trên người cô từ đầu xuống chân, chân mày anh hơi chau lại. Anh hỏi.

“ Em đi đâu vậy”

Hân Vy vội nói.

“ Cháu có hẹn với bạn đi ăn lẩu ạ…thôi cháu đi đây, Nhật Minh đang đợi cháu”

Nói rồi cô bước đi nhanh tới chổ Nhật Minh đang đậu xe ở đường lộ, Minh Hạo cũng nhìn theo cô.

Hân Vy cẩn thận ngồi lên xe, do mặc váy nên cô đành ngồi một bên, hai tay vịnh vào yên xe để không bị ngã. Nhật Minh đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô rồi trực tiếp nắm lấy hai bàn tay của cô đặt ngay hông của mình.

“ Bà phải ôm chắc người tôi thì mới không té được”

Hân Vy không nghĩ nhiều, tay vẫn để ngay eo Nhật Minh.

“ Được rồi, đi thôi”

Vừa hay cảnh ban nãy Minh Hạo đã chứng kiến hết tất cả, anh khẽ mím môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn theo bóng người phía xa. Mãi một lúc sau, nghe tiếng gọi của ba cô, anh mới chịu dắt xe vào trong.

Minh Hạo vừa đi tắm xong thì đi xuống nhà bếp dùng bữa. Ba mẹ cô đã ngồi vào bàn từ sớm, họ chỉ đợi anh ngồi vào bàn là bắt đầu dùng bữa.

Minh Hạo lễ phép nói.

” Mời cô chú dùng bữa”

Ba người bắt đầu ăn, không khí ảm đạm vô cùng. Nếu như theo mọi ngày, có Hân Vy ở đây thì cô sẽ là ”máy nói” của gia đình, luyên thuyên hoạt náo mấy câu chuyện trên phim ảnh, khi thì bàn tán mấy cái tin thời sự vừa xem.

Ba cô đột nhiên lên tiếng.

” Chút nữa, con tới đón Hân Vy được không?…Trời tối mắt chú lại yếu không nhìn rõ nữa”

Minh Hạo chưa kịp lên tiếng thì mẹ cô ngồi bên cạnh đã đánh lên cánh tay của ông một cái, bà nói.

” Nó đi với Nhật Minh thì chút hai đứa nó về chung…Minh Hạo mới đi làm về mệt mỏi để cho nó nghỉ ngơi nữa chứ”

Ba cô hắn giọng liếc nhìn bà một cái, rồi nhìn Minh Hạo.

” Cô nói phải…thôi để chút nữa hai đứa nó tự về cũng được”

Minh Hạo vội nói.

” Để con đón Hân Vy cũng được ạ”

Ba cô nghe xong thì bật cười, tỏ ý hài lòng.

…****************…

Ở quán lẩu cay gần trường Trung học.

Trong khi mọi người đang vui vẻ nói chuyện, chỉ một câu nói của Quỳnh Như khiến bầu không khí đột nhiên im bặt.

Quỳnh Như ngồi bên cạnh Hân Vy, vẻ mặt nghiêm túc nói.

” Tôi thấy mối quan hệ giữa bà với chú Hạo là không bình thường”

Hân Vy đang uống nước, cô nghe xong thì muốn sặc, Nhật Minh ngồi đối diện vội lấy khăn giấy đưa cho cô. Hân Vy nhận lấy rồi nhanh chóng lau miệng. Cô bàng hoàng hỏi.

” Không bình thường chổ nào?”

Quỳnh Như vội giải thích, bốn con người nhìn nhau, chụm đầu lại một chổ mà to nhỏ.

” Thì là tôi bắt gặp ánh mắt chú Hạo mỗi lần nhìn bà rất khác so với lúc nhìn người khác, kiểu quan tâm, chăm sóc, cưng chiều….nó giống kiểu người yêu nhìn bạn gái hơn là chú cháu á”

Hân Vy nghe xong thì đỏ mặt, cô lắc đầu nói.

” Không phải vậy đâu”

Quỳnh Như lại nói tiếp.

” Dù sao hai người cũng đâu có quan hệ ruột thịt, yêu nhau cũng là chuyện bình thường…nhưng mà dạo này tôi thấy có vẻ như bà…đã…thích…chú Hạo”.

Hân Vy kịch liệt xua tay, miệng không ngừng nói.

” Không có…tôi không thích chú ấy”

Hân Vy vừa nói xong thì cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, cô hơi run người, đảo mắt sang hướng khác thì nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng sừng sững ở đó từ lúc nào.

Nhật Minh hoang mang nhìn theo cô. Quỳnh Như hiểu chuyện vờ đánh trống lãng sanh chuyện khác.

” Hân Vy …chú bà tới đón rồi”

” À tôi thấy rồi…tôi về trước đây…tạm biệt mọi người”.

Hân Vy chậm chạp đi về phía anh, cố gắng miễn cưỡng cười một cái thật tươi nhìn anh nhưng chỉ thấy sắc mặt lạnh tanh của anh.

” Mình về thôi chú”

Minh Hạo không đáp, anh đi ra xe trước, cô lủi thủi đi theo sau.

Suốt dọc đường, không khí ảm đạm khiến Hân Vy cảm thấy khó chịu. Do mặc váy hơi ngắn nên chân cô có chút lạnh. Minh Hạo vừa nhìn đã biết, anh đột ngột dừng xe, cởi áo khoác sơ mi của mình đắp lên đùi cô. Hân Vy kín đáo nhìn sắc mặt của anh, nhỏ giọng nói.

” Cảm ơn chú”

Minh Hạo không nhìn cô, anh hờ hững ”ừm” một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe chạy đi.

Hân Vy gương mặt ủ rũ, cô biết bản thân mình đã chọc giận anh. Không biết phải làm thế nào nên chỉ đành im lặng.