Sáng hôm sau.
Thứ hai.
Hân Vy vừa dắt xe ra đến cổng thì Minh Hạo cũng từ phía sau đi đến. Hân Vy nở một nụ cười thân thiện nhìn anh.
” Chú đi làm ạ”
Minh Hạo không nhìn cô, anh trực tiếp ngồi lên xe, một hơi chạy ngang qua cô. Hân Vy hụt hẫng đứng ngây ngốc ở đó nhìn anh.
” Chú ấy giận dai vậy sao?”
…****************…
Ở trường học.
Vào giờ ra chơi, Hân Vy buồn bã ngồi ở trong lớp, một tay chống bên quai hàm, ánh mắt ảm đạm nhìn ra phía cửa sổ. Đúng lúc, Quỳnh Như vừa đi từ căn – tin lên, nhìn thấy cô gương mặt ủ rũ nên đi đến ngồi bên cạnh hỏi chuyện.
” Sao mà mặt mài ủ rũ quá vậy?”
Hân Vy thở dài, lắc đầu nói.
” Không có gì”
Quỳnh Như lại nói tiếp.
” Hôm qua chú Hạo có nói gì không? Tôi nghĩ chắc là chú ấy chưa nghe gì đâu há”
Hân Vy ngồi thẳng người dậy, cô nghiêm mặt nói.
” Chú ấy nghe hết rồi…từ hôm qua đến bây giờ chú ấy hình như là giận tôi rồi”
Quỳnh Như hơi bất ngờ.
” Giận luôn sao? Mà cũng phải thôi, người mình thích nói không thích mình thì làm sao mà vui cho được”
Hân Vy đỏ mặt xấu hổ nói.
” Cái gì mà người mình thích không thích mình”
Quỳnh Như vẫn không buông tha cô, gương mặt tò mò đầy ẩn ý hỏi nhỏ.
” Bà thích chú ấy rồi phải không? Nói thật đi, bây giờ có hai người chúng ta thôi không phải ngại”
Hân Vy nghe xong thì trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh thân mật giữa cô và anh trong khoảng thời gian vừa qua.
Hân Vy e thẹn nhìn cô bạn thân.
” Hình như là có một chút”
Quỳnh Như nghe xong thì vui đến muốn hét lên nhưng Hân Vy đã nhanh tay bịt miệng cô bạn lại. Đợi đến khi Quỳnh Như bình tĩnh, Hân Vy mới từ từ buông tay ra.
Hân Vy lại nói thêm.
” Nhưng mà tôi cũng chưa chắc là chú ấy có tình cảm với tôi hay không nữa…nếu chú ấy chưa tỏ tình thì không tính”.
Quỳnh Như trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.
” Tôi tin chú ấy sẽ tỏ tình với bà sớm thôi à”.
…****************…
Buổi trưa, sau khi tắm rửa xong, Hân Vy đã ngồi vào bàn học. Đang tập trung làm bài tập, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ cô và anh. Hân Vy giả vờ lấy bình nước rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Minh Hạo vừa hay về nhà nghỉ trưa, anh đang đi về phòng thì nhìn thấy cô. Hân Vy nhìn anh, nói.
” Chú mới về”
Minh Hạo nhìn cô, sau đó chỉ ”ừm” một cái thì trở vào phòng. Hân Vy nhìn cánh cửa đóng lại mà ủ rũ. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, mạnh dạng gõ cửa phòng anh.
Minh Hạo mở cửa nhìn cô, không nói. Hân Vy trực tiếp đẩy cửa, đi một mạch vào trong kèm theo lời nói.
” Chúng ta nói chuyện chút đi”
Hân Vy ngồi xuống giường anh, hắn giọng mấy cái để lấy bình tĩnh. Minh Hạo vẫn đứng ở cửa, anh tựa lưng vào tường, hai tay cho vào túi quần nhìn cô.
Hân Vy nói.
” Chuyện hôm qua là do bạn cháu ăn nói không đúng chuẩn mực nên khiến chú hiểu lầm”
Nói xong, cô kín đáo liếc nhìn anh một cái dò xét nhưng anh vẫn vẻ mặt lạnh đó không đổi.
Minh Hạo nhìn cô một lúc rồi nói.
” Chỉ có vậy thôi à?”
Hân Vy mím môi gật đầu. Sau đó lại nói thêm.
” Chú giận cháu phải không?”
” Ừm! Tôi đang giận em…nghĩ cách nào dỗ tôi đi” – Anh vừa nói vừa nhìn cô chăm chăm.
Hân Vy hơi đỏ mặt, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh, ngây thơ hỏi.
” Vậy làm sao thì chú mới hết giận?”
” Cái đó tùy thuộc ở em thôi”
Thế là suốt cả buổi chiều hôm đó, Minh Hạo không ra công trình nữa, anh ở nhà nghiên cứu mấy hồ sơ thiết kế trên máy tính. Hân Vy không biết vì áy náy hay là vì lí do gì mà cô lại ngoan ngoãn ở bên cạnh phục vụ cho anh. Khi thì lấy nước cho anh, khi thì pha cafe, khi thì mang trái cây còn tận tâm đút cho anh ăn…tối đến thì không ngần ngại gắp thức ăn cho anh trước sự kinh ngạc của ba mẹ cô, lại còn chu đáo pha nước ấm cho anh tắm nữa chứ….vv….
10 giờ tối.
Hân Vy mệt mõi nằm dang cả hai tay hai chân trên giường, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ nặng trĩu đành cụp xuống. Bỗng có tiếng gõ cửa, Hân Vy không có sức dậy đi mở cửa nên nói vọng ra.
” Vào đi”
Minh Hạo bước vào nhìn dáng vẻ của cô thì nhàn nhạt nói.
” Mệt đến vậy à”
Hân Vy không mở mắt nhìn anh, hai mắt nhắm nghiền, miệng nói.
” Buồn ngủ thôi ạ”
Anh chưa kịp nói thêm gì thì cô đã ngủ từ lúc nào không hay.
Minh Hạo đi đến, anh cẩn thận sửa lại dáng ngủ của cô cho ngay ngắn rồi chu đáo đắp chăn lên người cho cô. Trong cơn mê man, Hân Vy lẩm bẩm.
” Chú…chú ơi đừng giận nữa”
Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô thì bật cười, anh nhỏ giọng nói.
” Tôi hết giận em rồi”
Nói xong anh còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
” Ngủ ngon”.