Rate this post

Hân Vy thong thả ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm quyển sách Văn học chăm chú đọc. Nhật Minh vừa từ căn tin đi lên lớp thì bắt gặp cô ngồi một mình ở ghế đá. Dưới bóng cây xanh mát, gió khẽ đưa làm mái tóc cô vươn theo gió, Hân Vy đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của mình rồi lại tiếp tục đọc sách. Nhật Minh đi đến, cậu áp lon nước coca trong tay lên một bên má của cô. Hân Vy nhất thời giật mình vì lạnh, cô liếc nhìn cậu một cái rồi đưa tay cầm lấy lon nước ngọt.

“ Lạnh quá à…cảm mơn nha”

Nhật Minh ngồi xuống cạnh cô, cậu cười cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ không màn chuyện đời, thong thả tựa lưng vào ghế, một bên chân để lên chân còn lại tạo thành hình tam giác. Nhật Minh nhìn cô nói.

“ Sao ngồi ở đây một mình vậy?”

Hân Vy ánh mắt không đổi, vừa lật sách vừa trả lời.

“ Trên lớp hơi ồn nên xuống đây yên tĩnh đọc sách một chút”

Nhật Minh đưa tay giật lấy cuốn sách trong tay cô, lật vài trang xem thử. Hân Vy dường như đã quá quen với việc này nên cũng không tức giận mà nói.

“ Sắp thi kì thi Học sinh giỏi rồi mà tôi thấy ông rảnh rỗi quá nhỉ”

Nhật Minh đưa lại cuốn sách cho cô rồi nói.

“ Cứ làm hết khả năng của mình thôi, ôn nhiều quá cũng không tốt, tốt nhất là ôn tập vào lúc nào mà con người mình cảm thấy thoải mái nhất thì mới hiệu quả…ai đâu như bà, ôn quá trời quá đất…thoải mái thôi, với lại đích đến của bà là thi đại học hiểu không, cho nên kì thi học sinh giỏi này cũng chỉ là một hình thức để bà thử sức với bộ môn bà yêu thích thôi”.

Hân Vy không đọc sách mà đặt cuốn sách trên đùi, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gật gù.

“ Ông nói cũng đúng…dù sao thì cũng còn một tuần nữa thôi, cố lên”

Hai người đang nói chuyện với nhau thì từ xa có hai bạn nữ sinh đi lại đứng trước mặt. Một nữ sinh tên Minh Thư, người còn lại tên Vân Anh. Hân Vy hoang mang nhìn sang Nhật Minh.

“ Bạn của ông à?”

Nhật Minh lắc đầu, vẻ mặt hoang mang không kém, nhìn hai nữ sinh trước mặt.

Minh Thư khoanh tay trước ngực, kêu ngạo nói.

“ Tôi là học sinh giỏi văn của cô Ngọc lớp 12C”

Tại trường Trung học này, các lớp thuộc A và B của các khối đều là lớp chọn nên sẽ học ở lầu 1 và 2, còn riêng đối với các lớp C, E, D sẽ học ở lầu 3 và 4. Hân Vy từ năm lớp 10 đến 12 đều học ở lầu 1 nên ít khi lên các lầu khác nên có nhiều bạn học trước nay chưa từng gặp qua cũng là chuyện thường tình.

Hân Vy thân thiện nở một nụ cười đáp lại.

“ Chào bạn nha”

Minh Thư lại nói tiếp, giọng nói và vẻ mặt đều toát lên vẻ ẩn ý.

“ Tôi đang rất mong chờ ngày thi học sinh giỏi sắp tới đó”

Hân Vy vẻ mặt không đổi.

“ Cùng nhau cố gắng nhé”

Minh Thư chỉ cười mà không đáp, cô ta xoay sang nhìn nữ sinh Vân Anh bên cạnh. Vân Anh hơi nhút nhát, cô ta cứ núp sau Minh Thư, đợi khi Minh Thư nhìn cô ta mới dám đi ra phía trước, cẩn trọng hai tay đưa một tấm thiệp cho Nhật Minh.

“ Mong cậu nhận cho”

Nhật Minh nhìn Vân Anh hỏi.

“ Cái này là thư tình à?”

Vân Anh xấu hổ, cúi mặt xuống khẽ gật đầu.

“ Mình thích cậu, cậu làm bạn trai của mình nha”

Nhật Minh tỏ ý hơi dè chừng, không để nữ sinh kia đợi lâu, cậu trực tiếp khoác tay lên vai Hân Vy, kéo người cô sát vào người mình, tỏ vẻ tiếc nuối nói.

“ Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi”

Vân Anh hơi hụt hẫng hết nhìn Nhật Minh rồi lại nhìn Hân Vy ngồi bên cạnh. Cô ta ôm mặt khóc rồi chạy đi mất. Minh Thư thấy vậy cũng đành đuổi theo.

Đợi đến khi hai người kia đi khỏi, Hân Vy vội gỡ cánh tay của Nhật Minh ra, tiện tay đánh lên vai cậu mấy cái.

“ Ông bị điên hả? Sao nói tôi là bạn gái ông…lỡ người ta hiểu lầm rồi sao”

Nhật Minh lấy tay xoa xoa vai rồi nói.

“ Xin lỗi…nếu tôi không nói vậy mấy bạn nữ đó cứ bám lấy tôi suốt thì phải làm sao…dù sao thì tôi với bà cũng thân với nhau từ nhỏ tới giờ, cứ xem như bà giúp tôi lần này thôi”

Hân Vy lắc đầu ngán ngẫm rồi cũng ậm ờ cho qua.

Ngày hôm sau.

Đang trong tiết Toán. Cô giáo chủ nhiệm lớp 12A – cô Thùy đứng trước cửa lớp. Thầy Minh đang giảng bài thì nhìn thấy cô Thùy nên đi ra hỏi.

“ Có chuyện gì hay sao?”

Cô Thùy nói nhỏ.

“ Làm phiền thầy, cho tôi gặp riêng em Hân Vy với Nhật Minh một chút”

Thầy Minh không nói, trực tiếp gật đầu đồng ý, rồi lại quay vào lớp nói.

“ Nhật Minh, Hân Vy ra gặp cô chủ nhiệm một chút”

Mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ. Nhật Minh và Hân Vy vội đi theo cô Thùy.

Ở văn phòng giáo viên.

Cô Thùy ngồi xuống ghế, gương mặt tỏ ý lo lắng, cô đưa điện thoại đến trước mặt hai người họ rồi nói.

“ Chuyện này là sao đây?”

Nhật Minh cầm lấy điện thoại, khẽ đưa sang cho Hân Vy cùng xem. Bên trong là bức hình Nhật Minh ôm Hân Vy vào lòng ở ghế đá hôm qua. Hân Vy vội lên tiếng.

“ Tụi em không phải như cô nghĩ đâu ạ”

Cô Thùy lại nói tiếp.

“ Có bạn báo với cô là hai em yêu sớm…các em cũng biết nhà trường đã ngăn cấm chuyện này, tại sao lại phạm phải…cô không nghĩ hai bạn học sinh ưu tú của lớp lại mắc phải”

Nhật Minh vội giải thích.

“ Chuyện này là tại em…hôm qua có một bạn nữ sinh đưa thư tỏ tình cho em, em không thích bạn lại sợ bạn không từ bỏ nên mới nhờ bạn Vy đóng giả bạn gái của em”

Cô Thùy nhìn vẻ mặt khẩn xin tha thiết của Nhật Minh và Hân Vy rồi nói.

“ Thật ra lúc đầu cô cũng không tin lắm nhưng mà có bức hình này cô cũng không thể không tin được…thôi được lần này cô sẽ cho qua chuyện này, nhưng mà chuyện này đã đến tai thầy hiệu trưởng nên bắt buộc phải mười phụ huynh vào trao đổi một chút để làm gương cho các bạn học sinh khác…các em mau gọi cho người thân vào trước 11 giờ hôm nay nha”

Hân Vy nghe đến ba từ “gọi phụ huynh” thì sắc mặt tái mét, cô nhìn sang Nhật Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, cô trách móc.

“ Tại ông hết á”

Nhật Minh vẻ mặt lo lắng không kém.

“ Xin lỗi mà”

Không gọi không được nhưng cô lại sợ ba mẹ biết chuyện sẽ la mắng, trong suốt 12 năm đèn sách cô chưa bao giờ vi phạm nội quy thì nói chi đến chuyện mời phụ huynh. Cô mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Minh Hạo một lúc rồi trực tiếp ấn nút gọi.

“ Em tìm tôi có việc gì vậy?”

Hân Vy nhỏ giọng nói.

“ Chú..chú tới trường của cháu có được không?”

“ Em bị làm sao à” – giọng anh lo lắng hỏi.

“ Cháu không làm sao cả…nhưng mà chú có tới được không ạ?”

“ Được, tôi tới liền”

Gần 12 giờ.

Hân Vy đã tan học từ sớm, cô đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng, đôi mắt thẫn thờ mang vẻ lo lắng nhìn vào một khoảng không vô định dưới chân. Minh Hạo từ văn phòng bước ra, gương mặt tràn đầy khí lạnh, u ám nhìn cô. Anh không nói mà đi thẳng về phía trước. Hân Vy vội đuổi theo sau.

“ Chú, chú ơi”

Minh Hạo đột ngột dừng chân lại, anh xoay người nhìn cô, chất vấn.

“ Em yêu sớm từ lúc nào hả?”

Hân Vy vội xua tay lắc đầu.

“ Cháu không có”

Sau đó, cô bình tĩnh cố gắng kể lại sự tình cho anh hiểu. Minh Hạo nghe xong thì nét mặt có chút giãn ra, anh nhìn cô rồi nói.

“ Vậy em có thích cậu ta hay không?… Cái này rất quan trọng”

Hân Vy không để anh đợi, trực tiếp nói.

“ Không ạ”

Minh Hạo khẽ mím môi hài lòng.

“ Vậy thì được”

Anh vừa định xoay người bước đi thì cô chợt ôm chầm lấy cánh tay của anh.

“ Làm sao?”

Cô bày vẻ mặt nũng nịu nhìn anh.

“ Chú ơi…chú”

Minh Hạo nhướn mày nhìn cô.

“ Hửm?”

Cô nở một nụ cười thân thiện nhìn anh rồi nói.

“ Chú đừng nói với ba mẹ cháu nha…nha chú…nha chú”

Nhìn nét mặt nũng nịu có phần đáng yêu của cô thì anh không cầm lòng được, đưa tay lên đánh nhẹ vào chóp mũi của cô, cười nói.

“ Được rồi, về nhà thôi”