Thấy bầu không khí đã dịu lại, Trần Phúc lập tức chuyển chủ đề.
“Ồ… Ồ, sao hôm nay bác sĩ Tiêu lại có thời gian rảnh tới đây thế này? Lại còn mang theo cả một bó hoa tươi xinh đẹp như vậy nữa.”
Trần Phúc thò mũi lại gần hít hà bó hoa tươi một cái, nét mặt lộ vẻ thích thú.
Thấy vậy, Tiêu Tuyết Ny giành lại bó hoa tươi từ tay Trần Phúc như thể sợ một gã cẩu thả như ông ta sẽ làm hỏng hoa.
Cô ấy chỉnh lại mép giấy bóng kính gói hoa rồi cung kính đưa bó hoa cho Tô Vũ bằng cả hai tay: “Anh Tô, hôm nay tôi đại diện cho bệnh nhân và người nhà của họ bày tỏ lòng cảm ơn với anh.”
Tô Vũ mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì Tiêu Tuyết Ny hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Anh biết bệnh nhân và người nhà bệnh nhân này là ai. Nếu như người tặng hoa không phải Tiêu Tuyết Ny mà là người nhà bệnh nhân này thì chắc chắn anh sẽ đuổi đi luôn không chút do dự.
Nhưng Tô Vũ cũng không phải là người kiểu cách, anh chỉ cần cảm nhận được sự kính trọng mà Tiêu Tuyết Ny dành cho mình là được rồi, còn lời khen tặng thì anh không muốn nói, cũng không muốn nghe.
Sau khi đưa cả hai tay ra nhận lấy bó hoa tươi, anh tiện tay đưa nó cho Trần Phúc: “Ông thích nó mà phải không?”
Trần Phúc gật đầu lia lịa nhận lấy bó hoa tươi. Trái lại, Tiêu Tuyết Ny thấy vậy lại bĩu môi như một cô sinh viên trẻ.
“Đúng rồi, cô có mang theo tài liệu mà tôi dặn cô mang tới không?” Tô Vũ quay người ngồi xuống chiếc ghế mây rồi hỏi.
Lúc này Tiêu Tuyết Ny mới nhớ ra, vội lấy tài liệu mình vừa mang từ trong bệnh viện ra đang bỏ trong túi ra.
“Đây là báo cáo xét nghiệm mới nhất của bệnh viện liên quan tới chủng cúm mới lần này, đây là tài liệu mật nên…” Ý Tiêu Tuyết Ny là mong anh đừng tiết lộ ra ngoài, bởi vì một khi báo cáo này bị tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ gây ra cuộc khủng hoảng cho nhân dân toàn thành phố, dù sao thì chủng cúm này cũng không khác gì ôn dịch thời cổ cả.
Tô Vũ gật đầu, bàn tay mới chìa ra lại rụt về, lạnh nhạt nói: “Nếu là tài liệu mật thì tôi không xem nữa.” Nếu vậy thì có thể loại bỏ hoàn toàn nguy cơ bị lộ bí mật.
“Nhưng…” Tiêu Tuyết Ny cảm thấy có lẽ là mình làm Tô Vũ không vui, cô ấy không nên nghi ngờ Tô Vũ mới phải.
“Không cần nói, tôi đã hiểu rõ tình hình cụ thể của đợt cúm lần này rồi nên có xem tài liệu hay không cũng không quan trọng, dù sao có xem thì tôi cũng không hiểu.”
Tô Vũ nói thật, bệnh nhân vừa rồi cũng chính là một người mắc chủng cúm mới, có thể xem như anh đã làm thí nghiệm trên người cô ta một lần rồi.
Tình trạng của cô ta hôm nay đã giúp Tô Vũ hiểu tương đối cặn kẽ về chủng cúm mới này.
Hơn nữa, anh cũng chỉ nói đúng sự thật mà thôi, các chỉ tiêu kiểm tra liên quan tới kỹ thuật tiên tiến trong bệnh viện anh đều không hiểu gì.
“Nếu vậy thì hẳn là anh đã có cách khống chế sự lây lan của chủng cúm mới này rồi phải không?” Tiêu Tuyết Ny cất tài liệu đi, nhìn Tô Vũ đầy trông mong.
Người cũng ôm vẻ mặt trông mong như vậy còn có cả Trần Phúc đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì.
Ông ta nghĩ thầm, đừng nói là Tô Vũ có thể chữa khỏi chủng cúm lần này, cho dù anh chỉ có thể làm dịu hay kiểm soát bệnh tình thôi thì kể từ ngày mai, chắc chắn bệnh nhân tới Dịch Phúc Quán khám bệnh sẽ đông không thua bệnh viện nhân dân số một thành phố.
Nghĩ tới đây, Trần Phúc đã nhìn thấy những tờ tiền mặt không ngừng bay vào trong túi mình, kéo theo đó là xe sang, người đẹp, nhà cao cửa rộng, Trần Phúc cũng có thể đi tới đỉnh cao cuộc đời.
Trong lúc Trần Phúc đang mơ mộng, Tô Vũ khẽ gật đầu, nói: “Không khác suy đoán trước đó của tôi là bao, cảm cúm chỉ là dấu hiệu bề nổi, nguyên nhân thực sự là do khả năng miễn dịch của bệnh nhân đang bị suy thoái, nếu chỉ chữa cảm cúm thì chẳng khác nào trị ngọn không trị gốc, cho nên mới gây ra tình trạng dịch bệnh lan rộng.”
Mặc dù Tô Vũ chỉ tiếp xúc với một người bệnh, nói theo cách của bệnh viện thì anh có phần vơ đũa cả nắm, dù sao một người cũng không thể đại diện cho cả quần thể người.
Nhưng nếu như phải trả cái giá đắt là rất nhiều người hy sinh mới có thể điều tra ra nguyên nhân căn bệnh thì quả là uổng danh “Tiên Hạc Đế Tôn” Tô Vũ, hơn nữa chắc chắn anh sẽ không nói ra những gì mình không chắc chắn.
Còn Tiêu Tuyết Ny thì lại không nắm được gì về tình hình cụ thể của dịch cúm lần này vì viện trưởng không cho cô ấy nhúng tay vào.
“Thế này nhé, tôi viết một phương thuốc, cô tìm cơ hội thử nghiệm nó với một vài bệnh nhân, sau đó hẳn là sẽ rút ra được kết luận rồi.”
Nói xong, Tô Vũ nhón tay một cái, một tờ giấy trắng trên bàn lập tức bay tới chỗ anh, nhưng khi nó tới tay anh thì trên đó đã viết lít nha lít nhít rất nhiều tên thuốc bằng chữ phồn thể. .
||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||
Tiêu Tuyết Ny không hề để mắt thấy quá trình này, khi cầm trên tay phương thuốc toàn những thứ thuốc mà mình không hiểu rõ, cô ấy còn tưởng là Tô Vũ đã viết sẵn từ trước.
Sau khi cẩn thận đọc một lượt, Tiêu Tuyết Ny vẫn không hiểu gì. Bởi suy cho cùng, dù mặt ngoài bác sĩ Đông y và Tây y đều là bác sĩ nhưng sự khác biệt giữa hai trường phái này thực sự quá lớn.
“Đi đi, tôi biết hiện tại cô đang rất nóng lòng muốn nghiệm chứng nó.” Tô Vũ uống một ngụm trà rồi phẩy tay, ra hiệu Tiêu Tuyết Ny có thể đi được rồi.
Sau chuyện Tô Vũ truyền thụ Huyền Môn Thập Cửu Châm, ở trong lòng Tiêu Tuyết Ny, Tô Vũ giỏi hơn bất kỳ bác sĩ nào khác trong bệnh viện.
Cô ấy gật đầu thật mạnh rồi cúi gập lưng thật sâu: “Cảm ơn anh!”
Sau đó, cô ấy như thể một cô bé nhặt được báu vật, vội vàng xoay người rời đi.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny đi rồi, Tô Vũ đứng dậy xoay bả vai, trong lòng thầm nhẩm tính, chắc là mấy ngày tới sẽ có kết quả chuyện anh nhờ Thẩm Hân Duyệt đi tìm dược liệu.
Mãi tới lúc này Trần Phúc mới hoàn hồn, nháy nháy mắt nhìn Tô Vũ, cười hì hì nói: “Vừa rồi cậu bảo là cậu có thể chữa được bệnh cúm chủng mới phải không?”
Tô Vũ đã sống mấy chục ngàn năm, mặc dù không hề biết xem bói nhưng nếu như ngay cả chuyện kiểu người như Trần Phúc đang nghĩ gì trong đầu mà cũng không nhìn thấu thì đúng là sống uổng phí. Chẳng qua là ông ta muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản tiền mà thôi.
Tuy nhiên, Tô Vũ không vạch trần, anh chỉ khẽ gật đầu.
Trần Phúc vội túm cánh tay Tô Vũ, nói: “Vậy phương thuốc đâu? Để tạo phúc cho nhân dân toàn thành phố, tôi cảm thấy tối nay nên tăng ca cắt thêm thuốc để cứu nhân dân lầm than khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Tô Vũ chỉ tay ra ngoài cửa: “Cô ấy cầm đi rồi. Có điều ông cũng nên biết thế nào là đủ. Chuyện vĩ đại như cứu nhân dân lầm than nên giao cho lớp trẻ làm.”
Nói xong, Tô Vũ cười, vỗ vai ông ta: “Được rồi, tôi phải ra ngoài đi ăn cơm đây, ông muốn ăn gì để tôi mang về cho ông.”
“À, cứ mua đại gì đó đi.”
Trần Phúc nhìn hai tay của mình, nghĩ xem Tô Vũ nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ở trong mắt Tô Vũ thì Trần Phúc đây đã già rồi sao?