Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Rate this post

Có câu có trọng thưởng tất có anh hùng xuất hiện. Tô Vũ đã mở giá quá cao rồi, nếu Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn không đi, thì không phải vì tiền mà là thực sự không dám đi.

Khi Tô Vũ nói đến Biển Đen, rõ ràng sắc mặt Bạch Nhãn Hạt Tử chuyển biến ngay lập tức.

Ông ta căng thẳng như đối mặt với kẻ thù, liếc nhìn Hà Hoành Vĩ bên cạnh. Chuyện ông ta từng đến Biển Đen, ông ta chỉ từng nhắc với Hà Hoành Vĩ, nhưng cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Về cảnh kinh hoàng bên trong, kể ra có lẽ không biết bao nhiêu người sợ đè ra quần.

Một lúc lâu sau, Tô Vũ vẫn chờ câu trả lời của Bạch Nhãn Hạt Tử. Chỉ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử ôm chặt cái hộp gỗ, cười tươi nói với Tô Vũ: “Khà khà, ông chủ này, tôi là người buôn bán đồ cổ, cái gì Biển Đen Biển Trắng chứ, cậu nói tôi nghe cũng chẳng biết. Vụ làm ăn này tôi thực sự không làm được, cậu cứ tìm người cao siêu hơn đi.”

Nghe đến đây, Hà Hoành Vĩ lại là người hốt hoảng trước, nắm chặt vai Bạch Nhãn Hạt Tử nói: “Tên mù chết tiệt, ông trợn mắt nói dối à? Trước kia không phải ông nói với tôi rằng sóng cao như núi, giao đen như rồng sao? Bây giờ lại bảo chưa đi, ông lừa ai đấy?”

Bạch Nhãn Hạt Tử giấy mạnh vai ra: “Tôi nói chưa đi là chưa đi, cái mà các cậu cần, ở đây không có đâu, các cậu đi tìm chỗ khác đi.”

Nghe Bạch Nhãn Hạt Tử nói vậy, có vẻ như ông ta đã tức giận, cứ một mực nói mình chưa đến Biển Đen gì cả.

Nhưng càng nghe ông ta phủ nhận thế này, Tô Vũ càng chắc chắn ông ta đã từng đến, không chỉ đến mà còn gây ra những chuyện lớn ầm ï ở đó.

Chỉ là cuối cùng có thể đã thất bại, nên với nơi đáng sợ đó, ông ta hiểu rõ hơn ai hết, nên không dám có ý định quay lại.

Thế này thì Bạch Nhãn Hạt Tử quả thực chính là người mà Tô Vũ đang tìm, mặc dù Tô Vũ có thể cảm nhận mức độ mạnh yếu của âm khí ở Âm Nhãn để xác định hướng đi.

Nhưng dù sao Bạch Nhãn Hạt Tử là người từng đến, quen đường biết lối, ít nhiều chắc chắn có thể giúp được điều gì đó, chỉ là bây giờ dụ dỗ rõ ràng không có tác dụng, Tô Vũ chỉ còn cách dọa nạt.

“Thôi được, nếu vị này không chịu giúp, chúng tôi chỉ còn cách tìm người giỏi khác thôi. Chúng ta đi thôi.” Tô Vũ nói rồi đứng dậy, sau đó dùng tay gõ nhẹ lên bàn ba cái: “Tuy nhiên, nếu ông thay đổi ý định, vẫn có thể tìm tôi.”

“Nhưng mà…” Hà Hoành Vĩ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi theo những gì anh †a biết, người hiểu rõ về Biển Đen chỉ có Bạch Nhấn Hạt Tử, không còn ai khác.

Nhưng trước khi anh ta kịp nói hết câu, Tô Vũ đã bước ra khỏi cửa hàng. Hà Hoành Vĩ thở dài quay lại nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử, căm tức nói: “Tôi thấy

ông thật sự sống cuộc đời chó má được mấy chục năm rồi, cơ hội tốt thế này mà không nắm bắt.”

Bạch Nhãn Hạt Tử thì ngoảnh mặt đi, không hề để ý đến lời nói của Hà Hoành Vĩ.

Đợi cho đến khi Hà Hoành Vĩ đi khỏi, Bạch Nhãn Hạt Tử mới nhìn ra ngoài cửa hàng, méo miệng nói: “Nắm cái gì chứ, cho dù cho thêm nhiều tiền nữa thì tao cũng chẳng còn mạng để tiêu.”

Nói xong, ông ta nhẹ nhàng vén áo lên, chỉ thấy bụng ông ta đầy những vảy xám xanh lấp lánh, có vẻ giống vảy rắn, chỉ là to hơn nhiều so với vảy rắn.

Bạch Nhãn Hạt Tử vuốt lên người mình rồi cắn răng thở dài, đây chính là dấu ấn còn lại khi ông ta 20 tuổi đi đến Biển Đen.

Dấu ấn này nhắc nhở ông ta mỗi giây phút về sự u ám, kinh khủng của vùng biển đó.

“Anh Tô, chúng ta cứ đi vậy à? Rõ ràng là lão già này nói dối, ông ta rõ ràng từng đi rồi mà.” Ra khỏi cửa, Hà Hoành Vĩ vẫn còn tiếc nuối.

Nhưng Tô Vũ lại cười nói: “Anh biết ông ta nói dối, tôi cũng biết ông ta nói dối, nhưng chúng ta làm gì được ông ta nếu ông ta không chịu thừa nhận? Chúng ta có thể cưỡng bức ông ta sao?”

“Cũng phải, vậy bây giờ phải làm sao? Ngoài ông ta ra tôi thực sự không biết ai biết những chuyện này nữa.” Hà Hoành Vĩ lắc đầu.

“Đừng vội, anh về chờ tin của tôi. Tôi có cách khiến lão mù này tự nguyện dẫn chúng ta đi mà.” Tô Vũ tự tin gật đầu.

Nếu không thể đối phó một ông già ngoan cố thì quả thực uổng công Tô Vũ sống tới bây giờ.

Sau khi tạm biệt Hà Hoành Vĩ, Tô Vũ đi thẳng đến Hải Đông Hội. Nhưng vừa tới cổng thì thấy một nam một nữ đang cãi nhau.