Rate this post

Mã Hiểu Lộ cười toe toét leo lên lưng, vòng tay qua ôm lấy Tô Vũ, ghé sát tai anh nói: “Em đã được anh cõng như ý rồi đó, giờ thì có thể nói cho em biết Phủ Tiên Độc Cổ và Hoàng Ngư Ma Ma là gì không?”

“Này, em chẳng nói lý lẽ gì cả, nói như kiểu anh rất muốn được cõng em lắm vậy.” Tô Vũ vững vàng bước đi, miệng lâm bầm.

“Vậy anh không muốn nói à? Vậy là anh không tình nguyện đúng không? Em mặc kệ, nếu anh không nói thì em sẽ không xuống đâu.” Mã Hiểu Lộ giả vờ nói giọng tức giận.

Ợ coi như anh sợ em rồi. Em còn nhớ người đại điện của Triệu Mộng Nhã tên Thân Kiến Quốc không?” Tô Vũ mở lời.

Mã Hiểu Lộ suy nghĩ rồi gật đầu: “Tất nhiên là nhớ, hắn thật sự là một tên xấu xa tột cùng, hắn hãm hại Triệu Mộng Nhã và muốn hại cả em nữa.”

“Đúng, chính là hắn, hắn là người của Phủ Tiên môn, sau khi bị thua thiệt trên tay chúng ta thì tất nhiên sẽ muốn trả thù. Còn Hoàng Ngư Ma Ma, có lẽ là lão. đại của bọn họ, nói như vậy em có hiểu không?” Tô Vũ cố gắng đơn giản hóa nội dung.

Một là, anh không muốn nói cho Mã Hiểu Lộ biết sự thật là mình đã giết Thân Kiến Quốc.

Hai là, để cô dễ hiểu hơn.

“Ồ, ý anh là Hoàng Ngư Ma Ma là người giỏi nhất trong số bọn họ đúng không? Vậy tại sao chúng ta không báo cảnh sát để bắt bọn chúng nhỉ?” Mã Hiểu Lộ bĩu môi hỏi.

“Không có bằng chứng thì bắt ai?” Thực ra ngoài miệng Tô Vũ nói vậy, nhưng trong lòng anh hiểu rằng có lẽ cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ, bởi các môn phái tương tự như vậy ở Hoa Hạ không phải ít.

Và họ đã bén rễ sâu tại Hoa Hạ, cơ bản đã đạt đến mức không thể lay chuyển, nên cho dù là chính phủ và nhà nước cũng khó mà làm gì họ. Miễn là họ không gây ra sóng gió gì quá lớn thì có lẽ chỉ đành phải mở một mắt nhắm một mắt thôi.

“Vậy có nghĩa là Mao Đầu đã cứu cả gia đình chúng ta rồi à? Nó đã sớm biết những người đó sẽ làm hại chúng ta đúng không?” Giờ đây Mã Hiểu Lộ cuối cùng cũng nhận ra sự dụng tâm lương khổ của Mao Đầu.

“Đúng, anh đã nói rồi, Mao Đầu rất có linh tính, nếu không có nó ở đây thì e rằng hôm nay mọi người chắc chắn sẽ gặp họa lớn lắm đấy.’ Tô Vũ cũng coi như đã bênh vực cho Mao Đầu.

“Haha, thật là một tên thú vị đấy, đi thôi, em phải mua một ít cá khô thưởng cho nó.” Mã Hiểu Lộ võ vai Tô Vũ, chỉ về phía trước nói.

Vừa đến cổng khu nhà, Tô Vũ đã nghe thấy nhân viên bảo vệ và những người dân trong khu cũng như bên ngoài đang bàn tán điều gì đó.

Cổng ra vào tụ tập rất đông người, Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bởi vì những điểm quan trọng trong khu như các ngã rẽ, cả nhà gác bảo vệ cũng bị những người khác chiếm giữ.

Nhân viên bảo vệ nhìn ra là Mã Hiểu Lộ, vội vàng lên tiếng: “ồ, phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi, tôi cứ tự hỏi chuyện gì thế này đó?”

Mã Hiểu Lộ ngơ ngác, cô vẫn muốn hỏi nhân viên bảo vệ chuyện gì đang xảy ra mà.

Lúc này, A Tứ chạy từ cổng tới, cúi chào sâu trước mặt Tô Vũ: “Tô tiên sinh đã về rồi!”

Nhìn thấy A Tứ, Tô Vũ cũng hiểu ra vấn đề, không cần phải nói thêm chắc chăn là do Thẩm Ngạo dẫn người tới, và nhìn quy mô này thì hẳn không nhỏ chút nào.

Thẩm Ngạo đã dẫn gầm trăm anh em tới, kiểm soát tất cả các ngã rễ trong khu nhà, trực tiếp thay thế vị trí của nhân viên bảo vệ.

Ban đầu, điều này khiến cư dân trong khu kinh hoàng đến mức báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới và phát hiện đó là người của Hải Đông Hội, họ cũng hiểu đây

không phải việc mình có thể quản lý.

Lại thêm Thẩm Ngạo cũng nói rằng sẽ không gây rối, nên cảnh sát mới có thể cho mọi người một lời giải thích.

Thấy đối phương rất kính trọng Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ nhìn anh hỏi: “Này, hóa ra tất cả đều do anh sắp xếp à?”

Tô Vũ năm tay Mã Hiểu Lộ đi vào trong, miệng lẩm bẩm: “Nếu em khiến anh bớt lo thì anh có thể căng thẳng như vậy sao?”

Nghe giọng điệu thì dường như Mã Hiểu Lộ chỉ là một đứa trẻ hay gây rối thôi.

“Sao lại bảo em không bớt lo chứ? Em không làm gì cả, tất cả là lỗi của anh đấy.” Mã Hiểu Lộ bĩu môi phản bác.

“Anh Tô, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái này…” Thẩm Ngạo trông còn lo lắng hơn cả Tô Vũ.

Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ vai Mã Hiểu Lộ nói: “Em vào trong đi, anh có việc phải bàn với hội trưởng Thẩm.”

Mã Hiểu Lộ “Ồ” một tiếng rồi quay vào nhà.

“Anh Tô, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tôi ở đây khá lâu rồi mà không có gì xảy ra cả?” Thẩm Ngạo nhíu mày nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ nhướng mày, chỉ một cuộc gọi của anh mà Thẩm Ngạo đã coi trọng đến vậy, còn đích thân tới đây, có thể thấy ông ta rất để tâm.

“Tốt rồi, bây giờ thì mọi chuyện đã ổn, vất vả cho ông rồi. Tuy nhiên, tôi cần ông sắp xếp hai người đáng tin cậy giúp tôi làm một việc khác.” Tô Vũ nhẹ nhàng nói.

“Anh Tô cứ ra lệnh, tôi sẽ làm ngay.”

Tô Vũ tiến đến bên tai Thẩm Ngạo, nói nhỏ một câu rồi vỗ vai ông ta.

Thẩm Ngạo gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay, đảm bảo không có sơ suất gì.”

“Hiểu Lộ à, bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người tới thế này?” Vừa bước vào nhà, Tô Vũ đã thấy Mã Hiểu Lộ bị kéo lên ghế sofa để bị chất vấn.

“Mẹ ơi, không có chuyện gì đâu!” Mã Hiểu Lộ cũng chẳng biết giải thích thế nào.