Còn chưa kịp ăn bữa sáng do vợ mang tới, Dịch Gia Húc khi nhận được thông tin từ người anh em liền chẳng còn lấy miếng tâm trạng gì nữa mà ăn với chả uống.
“Gấp không?”
“Không gấp, nhưng mà đợi cậu qua đó không biết mọi chuyện còn ngồi đó chờ cậu không thôi.”
Tần Hiển Văn nói với cái giọng nửa thật nửa đùa, nhưng mà anh nói cũng không phải vô lý.
“Đùa cậu thôi, chuyện cũng chẳng lớn lắm, buổi chiều này đi là hợp lí nhất, mà nè nhớ kĩ kĩ vào, ba cậu mà biết là không xong đâu.”
“Tôi biết rồi, cậu không cần lo, giấu được 3 năm nay không lẽ giờ bị lộ sao?”
“Biết cậu kĩ rồi, nhưng mà đừng nên chủ quan.”
Dịch Gia Húc ngẫm nghĩ một lúc, lại cất giọng lên hỏi bạn.
“Cậu đi cùng không?”
“Không đi, tôi còn cả đóng công việc chưa hoàn thành xong ở đây, đi đâu.”
Tần Hiển Văn nói với chắc giọng hơi dài, đầu lắc lắc ngán ngẩm.
“Thế tôi về đó một mình!”
[…]Lục Nghiên chăm chú làm việc. Mấy hôm nay cô nghỉ, đến bây giờ công việc chất đàn chất đống, làm năng suất đếm không xuể.
15:27.
Trên bầu trời xanh ngắt, máy bay gấp rút cất cánh và lên cao. Dịch Gia Húc ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phía dưới là mảnh đất D lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Thanh âm của động cơ máy bay vang vọng trong không gian.
Đồi núi và sông nước dưới mình như những đường nét trải xanh, trong veo và yên bình. Dịch Gia Húc nhìn chăm chú vào cảnh đẹp nơi này, đã lâu lắm rồi không về lại nơi đây, mọi thứ vẫn đẹp đẽ như ngày nào.
17:05.
Máy bay vượt qua những dải mây trắng bồng bềnh bắt đầu hạ cánh tại sân bay nước D.
Công ty Lạc Nghiên là công ty tâm huyết của anh lén Dịch gia mà thành lập nên. Tuy bây giờ chưa phát triển mạnh, nhưng nó khá ấn tượng với độ hoành tráng ở nước D này nói riêng.
Anh bước ra khỏi máy bay, không lâu sau đó liền có một chiếc Bugatti La Voiture Noire chạy đến bên cạnh.
Kính siêu xe vừa hạ, người ngồi bên trong liền cất giọng thanh thoát nói:
“Hi nhóc, lâu rồi không gặp.”
“Chị Kim Thuần, lâu rồi không gặp, chị lại lấy xe em chạy nữa đấy à?”
Giọng Dịch Gia Húc bất lực, thở dài ngao ngán với bà chị kết nghĩa này.
“Huh! Chị thấy xe em đậu trong sân biệt thự lâu lắm rồi đấy, nay em nói em về chị mới lấy ra mà ra đây đón em đây.”
Giọng nói của Mộ Kim Thuần rất men tính, rõ là đang uất ức nói ra, mà sao qua tai Dịch Gia Húc anh thấy nó rất lạ!
“Oh, thế tại em vô ý rồi.”
“Thôi đi ông tướng, lên xe lẹ đi, à mà khoan đã, em không dẫn em dâu chị về cùng sao?, đến giờ chị vẫn chưa biết mặt em ấy luôn đó.”
“Chị chờ tiếp đi, thời cơ thích hợp tự khắc sẽ biết.”
Câu nói từ miệng anh vừa dứt, đã bị cái lườm sắc bén của Mộ Kim Thuần.
Mộ Kim Thuần bỏ xuống xe sau đó đi vòng qua ngồi bên ghế phụ.
“Chị thấy em vừa đáp máy bay có ý tốt định đèo em, mà giờ thì khỏi luôn đi, ‘tự qua mà lái’!” Câu cuối cùng chị cố tình nhấn mạnh.
Dịch Gia Húc nhún vai tỏ vẻ vô tội vạ, rồi nhanh chóng leo lên xe phóng đi.
Mộ Kim Thuần là chị kết nghĩa của Dịch Gia Húc ở nước D này. Chị lớn hơn anh 3 tuổi, hiện tại đang hỗ trợ anh ở công ty Lạc Nghiên.
“Húc! Em định xử lý như thế nào? Em định ra mặt không? Hay tiếp tục lấy danh của chị tiếp.”
Dịch Gia Húc đang lái xe chăm chú, nhưng tai anh vẫn đều đều nghe từng câu từng chữ chị nói.
“Em giải quyết nhưng lấy danh của chị đi, em không ra mặt được, chị cũng biết lí do mà.”
“Ừm! Cái lão già đó đúng là đáng ghét thật.”
Mộ Kim Thuần chán ghét mà mắng ông Dịch ra mặt. Đã là không ưa thì làm sao nhịn nổi.
“Reng reng.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Dịch Gia Húc.
Nhìn vào màng hình đang hiển thị là số của Lục Nghiên, anh nhanh chóng nối máy.
“Tôi nghe!”
[ Anh đang ở đâu vậy?] Lục Nghiên hỏi qua điện thoại.“Tôi rời khỏi nước rồi, tối nay không về, đừng chờ!”
[ Anh đi làm…ừm!]Cô định hỏi nhưng chợt nhớ ra, bản thân không nên làm phiền anh nhiều, anh rời khỏi nước chắc chắn là có việc quan trọng nên mới đi.
Cúp máy, Dịch Gia Húc khuôn mặt tối sầm lại, anh cực kỳ khó chịu khi phải cố gắng dùng giọng nói không cảm xúc như vậy với cô.
“Lục Nghiên à? Sao vợ em mà em nói chuyện cọc cần vậy? Không sợ em ấy buồn sao?”
Kim Thuần bất mãn, nhìn em trai với cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
“Chị không hiểu đâu, em vốn dĩ cũng không muốn mọi chuyện như thế này, em lạnh lùng với cô ấy cũng là bảo vệ cô ấy lẫn em một phần, chị cũng hiểu gia đình em mà!”
“Haizz, chị chưa gặp được vợ em lần nào, nhưng nhìn em bảo vệ em ấy như vậy, chị tin em ấy là người rất rất tốt. Nếu có hiểu lầm gì trong quá khứ, thì em nên điều tra lại, còn việc em bảo vệ em ấy khỏi gia đình em thì chị hiểu.”
“Giải quyết xong đóng hỗn độn này, em về lại bên đó, kẻo ba lại sinh nghi.”
“Không về biệt thự một chuyến sao?”
“Không cần, em về nhà chị đi, xử lí xong em bàn giao cho chị rồi em bay.”