Rate this post

“Chủ tịch đến? Sao sáng giờ chị không nghe thông báo?”

Cô thắc mắc liền hỏi lại.

“Em cũng không biết, nhưng mà số lượng người ở tập đoàn biết không nhiều đâu, chắc chị cũng là trong số đó.” 2

Đinh Nhất Kỳ nói với cái giọng cà rỡn.

Lục Nghiên nghiêm túc cất giọng:

“Ăn trưa thôi, bỏ qua chuyện này một bên đi, ăn để còn lấy năng lượng tối nay còn phải tăng ca đấy.” (3)

“Em biết rồi.”

[.]

“Ông à, ông đến tập đoàn thật sao? Cho tôi đi cùng với được không?” 2

“Bà ở nhà đi, đi theo tôi làm cái gì, ở nhà mà làm gì thì làm.”

Ý định bà bất thành, chỉ biết nghiến răng ken két để mà hả giận. Ý ban đầu của bà là đến đó làm khó, nhưng mà bây giờ chồng lại không cho theo cùng. (2

“Tôi…”

“Gia Hân đâu? Bảo nó cùng bà đi chơi đi, ở nhà chi rồi than thở này nọ. Tôi đi khảo sát nhân lực ở đó bà đi theo giúp gì được cho tôi không mà đòi đi?”

Câu nói của chồng khiến bà phải hậm hực gật đầu, chứ biết làm sao được, đã nói thế rồi thì đành nhận thôi.

…・・

Trong căn phòng không một tia ánh sáng. Tiếng thở dốc của một nam một nữ cứ len lỏi vào nhau. Tưởng chừng như đang làm chuyện không sạch sẽ, nhưng không! À mà đúng thật là vậy.

Ting ging lc l qu cuả lại cg ting ko ket c thanh ging cũ k. Nữ ka cn rg chịu đựng cn hành hạ đói khát của người đàn ông kia. (2

Không biết trong bao lâu, một lúc sau người đàn ông rời đi, chỉ để lại một sắp tiền dầy cộm, nữ nhanh chóng mặc lại quần áo cho gọn gàng, rồi nhẹ nhàng cầm cọc tiền dầy cộm kia lên nhìn ngắm. 2

“Tiền? Chỉ có tiền mới thỏa mãn được bản thân!”

“Trước tiên cứ tạm như vầy, ít lâu nữa…một mớ gia sản kia sớm cũng thuộc về tay…haha…” (

Thốt ra lời nói có chút mị hoặc, tham vọng cứ len lói theo từng chữ được nói ra.

Giả tâm, tham vọng là cái gì đó khiến con người ngày một tồi tệ.

Trong ban phòng nhân sự, Lục Nghiên lụi cụi chăm chú làm việc, chú tâm đến mức có người gọi đến mấy lần mà chẳng hay chẳng biết. (2

“Trưởng phòng.”

“Trưởng phòng.”

“Trưởng phòng!” (

Cái lần gọi cuối cùng là gọi lớn.

Lục Nghiên lúc này mới thoát ra khỏi sự tập trung của bản thân, cô mơ hồ.

“H..hả!”

“Cô có cần tập trung đến vậy không? Tôi gọi cả buổi trời.” ()

“Oh, tôi xin lỗi, cậu gọi tôi có việc gì không?”

Tạ Thiên Hàn nhíu mày, tỏ rõ vẻ khó chịu, nhưng vẫn giữ giọng bình tỉnh mà nói chuyện.

“Bản báo cáo này, nhờ trưởng phòng…ây…rớt rồi.”

Hắn ta cúi người xuống lụm lên, lấy tay phủi phủi, rồi tiếp tục nói chuyện công việc với Lục Nghiên.

Có thật sự chỉ là rớt bình thường?

15:35.

Ông Dịch Vọng, tức chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên. Đã có mặt tại sảnh lớn tập đoàn.

Từng bước chân cùng khuôn mặt quyền lực lọt vào tầm mắt của mọi nhân viên, trời không quá đổi lạnh như băng, nhưng mọi người ai nhìn vào cũng rung rung.

Ông đi lên phòng chủ tịch, căn phòng đã lâu rồi chưa tới nên có chút lạnh lẽo. Chất giọng trầm đục cất lên:

“Trợ lý Hà, cậu làm việc với bên các ban giám đốc, tầm 30 phút nữa có mặt tại văn phòng này.”

“Rõ.”

Trợ lý Hà nhanh chóng làm việc với các Ban Giám đốc, rồi lại di chuyển về văn phòng chủ tịch đứng cung kính đúng trách nhiệm phía sau lưng ông.

Trong thời gian chờ đợi, họ có trao đổi qua một ít thông tin từ tập đoàn về các ngày gần nhất. Quả thật tiến độ phát triển của tập đoàn ngày một đi lên, doanh thu hằng tháng cũng thêm số

Một lúc sau…

“‘Cốc cốc cốc.”

Tiếng rõ cửa vang lên.

“Vào đi”

Cuộc thảo luận bắt đầu cho đến kết thúc đều rất bình thường và ổn định, các dữ liệu, số liệu và thông tin liên quan đều được các Ban Giám đốc trình bày và liệt kê một cách rõ ràng.

Chủ tịch đóng vai trò là người dẫn đầu, ông điểm đạm hướng dẫn cuộc thảo luận, lắng nghe mọi ý kiến và đưa ra quyết định cuối cùng.

Cuối cùng, sau cuộc thảo luận, thống nhất của Chủ tịch và Ban Giám đốc về định hướng phát triển sắp tới. Các ban về phòng làm tiếp công việc của mình, riêng chủ tịch thì ông đi kiểm tra tham quan nhân viên và các ban phòng.

Dịch Gia Húc ngồi trầm ngâm ngẩm nghĩ, anh vẫn không hiểu được câu nói của ba anh là gì.

“Chức vụ của chúng ta là để tạo ra một môi trường làm việc tích cực và cơ hội phát triển cho tất cả mọi người.

Đừng vượt quá giới hạn của chính mình và luôn giữ tinh thần hướng tới mục tiêu chung.”

Đây thật sự là câu ám chỉ chung hay chỉ hướng tới một mình anh thôi?

“Reng reng.”

Tiếng chuông điện thoại reo lên trên bàn làm việc.

Dịch Gia Húc đưa tay cầm lên mà nghe máy.

“Có chuyện gì?”

(Con nói chuyện với mẹ như vậy sao?)

Dịch Gia Húc khuôn mặt không một cảm xúc, lại cất giọng trả lời:

“Mẹ à, đang là giờ làm việc, con không có thời gian, mẹ có chuyện gì thì nói nhanh, con phải làm việc.”

[ Mẹ muốn con cuối tuần này về ăn cơm, à mà nhớ mang vợ con về cùng đấy nhé!]

( Nhớ nhé, con làm tiếp đi.)

Cúp máy, lòng anh có chút rung nhẹ, không phải cảm động mà là sợ.

Mày đen nhíu chặt, đầu óc nặng nề. Họ lại tính làm gì đây, không đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm bình thường.

Mọi chuyện ngày một càng đi quá xa tầm kiểm soát, liệu sự bình yên của hiện tại kéo dài được bao lâu?

Sức anh cũng có giới hạn, không quá giỏi giang, nhưng…liệu anh có thể giữ vững trạng thái bảo vệ người mình yêu hay không. Chờ thời gian trả lời.