Rate this post

Tích tắc thời gian trôi qua nhanh.

Lục Nghiên choàng tỉnh giấc sau đêm ân ái tối qua, đảo mắt nhìn quanh phòng, ánh nắng mờ nhạt chiếu vào qua cửa sổ. Mi tâm nặng trĩu do không ngủ đủ giấc, cảm giác hụt hẫng khi mỗi sáng tỉnh giấc vẫn không thấy anh đâu.

Không có tiếng thở quen thuộc của người đàn ông cô yêu, không có cảm giác ấm áp của tay anh vòng qua vai,

Lục Nghiên cảm thấy cô đơn và buồn bã. Những ký ức về đêm tối vẫn còn sót lại trong tâm trí cô, những cử động mềm mại và ân ái giữa hai người, nhưng giờ đây mọi thứ đã tan biến. 2

Cô cười tự giễu bản thân, giọng nói mất mát khẽ cất vang:

“Đúng nhỉ! Anh ấy say như vậy thì còn nhớ được gì, Lục Nghiên mày từ bao giờ lại yếu đuối như vậy?” (

Mắt vừa nặng vừa buồn, cảm giác trống trải lại xâm chiếm tâm trí cô buổi sáng sớm. •

Phòng trống trải, châm chọc và lạnh lẽo, như một tổn thương trong lòng Lục Nghiên. Cô không thể nào hiểu nổi tại sao lại ngăn cách như vậy, để lại bản thân bơ vơ giữa những góc khuất cuộc đời. U sầu và cô đơn bao trùm Lục Nghiên, khiến cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng và nặng nề.

“Anh đến bao giờ mới chịu hiểu em đây?”

Mặc vào bộ đồ kín cổng cao tường nhằm che đi hết các dấu hôn ám muội kia. Lục Nghiên đứng nhìn bản thân trong gương. Khuôn mặt không vui, ưu sầu nhiều tâm sự, nụ cười gượng ép thật méo mó. (2

Thấm thoắt thời gian trôi nhanh, lại đến cuối tuần. Hôm nay Dịch Gia Húc và Lục Nghiên phải về Dịch gia.

“Chuẩn bị đồ, tôi cùng cô về nhà chính.” (2

Giọng anh nghiêm túc, lạnh tanh mà nói.

Lục Nghiên đang cầm trên tay quyển sách mà khẽ rung lên, lại về đó! Hi vọng hôm nay mọi chuyện vẫn sẽ ổn.

Hôm nay có anh về cùng, chắc là sẽ ổn thôi mà, đúng không?

Một lúc sau, hai người cũng về đến Dịch gia. Cánh cửa lớn bật mở nhầm chào đón hai người.

Di chuyển sâu vào bên trong sân lớn biệt phủ, hai người không nhanh không chậm bước xuống xe. Dịch Gia Húc thì bình thường, riêng Lục Nghiên đáy mắt cô lo lắng, lòng cũng phập phồng hồi hộp bất an.

Cảm giác không lành, không hẹn mà lấp đầy tâm trí cô lúc này. (1)

Bước chân vào ngôi nhà lớn xa hoa, Lục Nghiên bắt đầu cảm thấy bị áp lực và ngột ngạt từ mọi phía. Bất giác lại nhớ về những chuyện cũ ngày trước, Lục Nghiên sợ, cô thật sự rất sợ! ?

Lời chỉ trích, khắc nghiệt từ mẹ chồng, em chồng cứ văng vằng bên tai, lòng cô nhói đau quằn quại. (2

“Thiếu gia, thiếu phu nhân chào mừng hai người trở về ạ.”

Giọng nói già nua của quản gia cất lên, kéo Lục Nghiên ra khỏi đóng suy nghĩ kia.

“Quản gia Triệu, cha mẹ tôi hai người đang ở phòng nào?”

Dịch Gia Húc với khuôn mặt không một cảm xúc cất giọng lạnh lùng.

Lục Nghiên đứng bên cạnh anh, nghe giọng anh nói bất giác cô cũng thấy sợ. ?)

Vị Triệu quản gia cung kính tiếp lời anh:

“Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đang ngồi ở phòng khách chờ hai người ạ.”

“Ừm, ông đi làm tiếp công việc của bản thân đi.”

“Vâng, tôi xin phép.”

Cả hai di chuyển hướng đến phòng khách, Dịch Gia Húc vẫn một khuôn mặt không cảm xúc mà lạnh giọng nói:

“Ba, mẹ tụi con về rồi.”

Lục Nghiên cúi đầu thấp ý chỉ chào hỏi, sau câu nói của chồng.

Dịch phu nhân với khuôn mặt gượng cười không tự nhiên, bà lia mắt đưa ánh nhìn sắt lạnh về phía con dâu. Sau đó lại quay sang nhìn con trai, giọng bà dịu dàng cất lên: C2

“Về rồi, hôm nay ở lại đây ăn cơm chiều rồi hẳn về nhé hai đứa.”

Lục Nghiên nghe giọng mẹ chồng nói mà tay khẽ run rẩy. Cô sợ, cô sợ giọng nói này.

Dịch Gia Húc buồn chả thèm nói gì, anh ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện ba mẹ mà tâm tình khó chịu. Mắt anh đảo qua phía Lục Nghiên khi cô mãi cứ đứng đó, anh lạnh giọng gọi:

“Qua đây.”

Lục Nghiên nhìn anh, cô gật đầu rồi qua ngồi xuống cạnh anh ngoan ngoãn. Cô vẫn giữ im lặng, nói đúng hơn là cô không dám nói gì.

Cả bầu không khí lúc này tại phòng khách yên ắng đến đáng sợ, không ai nói chuyện với ai. (1

Bên ngoài đột ngột có giọng nói, là của hai người.

“Em… Haha…”

“Chị đấy…đùa không vui.”

Tiếng nói cùng tiếng cười vang lên từ ngoài sân dần rõ ràng hơn khi hai cô gái đi vào phòng khách.

Dịch Gia Hân chầm mặt, lia mắt lướt nhìn qua phía Lục Nghiên, để lại cặp mắt khinh miệt. 2

“Ba mẹ con mới về.”

“Anh hai về rồi.” Gia Hân khẽ gọi.

Lâm Minh Xuân cũng lia mắt nhìn về hướng anh, cặp mắt cáo ranh mãnh nhìn Dịch Gia Húc chỉ thiếu điều muốn nhào vào lòng anh mà ngồi.

Mắt ả ta liếc qua phía Lục Nghiên, tay nắm chặt nấm đấm, vì ranh tức.

Chắc giọng nhẹ nhàng, vờ ngoan ngoãn vang lên: 2

“Cả nhà con mới về.”

“Anh Gia Húc lâu rồi không gặp.”

“Chị “Nghiên” cũng vậy.” (

Cả Lục Nghiên và Dịch Gia Húc điều ngước mặt lên nhìn cô ả.

Dịch Gia Húc để lại ánh mắt không cảm xúc, sắt lạnh nhìn liếc qua cô ả. (2)

Anh làm sao không biết, người này là ai được chứ!

Dịch phu nhân thấy mãi cứ yên yên tĩnh tĩnh thế này cũng không phải cách tốt, bà cất giọng giới thiệu:

“Gia Húc, đây là Minh Xuân, con bé tài nhiều lại xinh đẹp yêu kiều…”.

“Mẹ à, mẹ không cần giới thiệu với con!”

Dịch Gia Húc cắt ngang lời bà.