Không lâu sau đó, Lục Nghiên cũng chào tạm biệt mọi người rồi ra về, cô mang theo tâm trạng nặng nề lái xe. Giọt nước mắt không biết tự bao giờ mà lăn dài trên đôi gò má, hốc mắt cô sớm đã đỏ ửng lên từ lâu, lòng nặng, tâm đau, thật sự lúc này không hề dễ chịu một chút nào!
7 năm trước.
“Không mà, thật sự không phải là con mà…hức.”
“Mày biểu tao phải làm sao đây hả? Cái thân già này còn phải chấp nhận bao nhiêu cái sai lầm của mày đây.”
Lục Nghiên khóc nức nở, cô quỳ gối trước mặt ba mình, khuôn mặt lấm lem nước mắt mặn chát. Lời nói thốt ra cũng đứt quãng, giọng nghèn nghẹn.
“Thật sự không phải con…con mà…hức…không phải…c…con thật mà…hu…hức.”
“Ông à, ông bình tĩnh lại đi, từ từ mình nói chuyện lại…”
“Bà hiểu gì hả? Cũng bà nuông chiều nó quá riết sinh hư, cũng bà chiều chuộng nó quá để bây giờ nó hư hỏng như vậy!”
Giọng ông gắt gỏng, khuôn mặt cũng nhăn nhó vì đã kích này đến quá lớn.
Bà Yến Trang im bặt, không dám nói chen vào nữa, chỉ đưa ánh mắt buồn bã, bất lực nhìn Lục Nghiên quỳ gối khóc sướt mướt mà không cách nào giúp đỡ được cho con.
“Con vô tội mà…hức…con không làm chuyện đó…tại sao lại kh…không tin con…hức…”
“Bằng chứng rõ ràng như vậy, mày còn trối như thế nào nữa đây, không lẽ là chị mày làm hay sao? Mày nói đi!”
Ông Lục Bắc chỉ tay vào mặt cô, ông tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng. Lục Nghiên đau thắt từng đoạn, cô thật sự vô tội mà, người ấy thật sự không phải cô tại sao ba lại không tin tưởng cô chứ!
Hôm nay, đoạn clip một cô gái trẻ nằm trong một căn phòng, thỏa thân. Trên giường còn có một nam thanh niên bị che mặt, cả hai người đang làm chuyện không nên có ở cái tuổi 17,cái tuổi mà chưa đủ để có thể xảy ra vụ việc như trong đoạn clip quay lại.
Bên trong camera mờ ảo, khuôn mặt Lục Nghiên rành rành ra đó, thật sự là cô? Không! không phải, chắc chắn đây là chiêu trò của một ai đó, vì Lục Nghiên cô trong sạch, thật sự cô chưa từng làm chuyện có lỗi như vậy.
“Hừ…mày làm tao quá thất vọng, con dại cái mang mà, mày năm nay chỉ 17 tuổi, cái tuổi này đang là tuổi ăn tuổi học, mày lại làm ra chuyện gì đây hả? Lục gia phải nhục mặt biết bao nhiêu nếu đoạn clip này bị tung ra bên ngoài đây?”
“Chị mày nó hiền như vậy, ngoan ngoãn như vậy, nó có thể làm ra chuyện này sao? Mày đừng dùng lí do để qua mặt thân già này, ta trải đời nhiều rồi, không phải là con nít để mày có thể dối lừa.”
“Mày thật sự xa ngã rồi Nghiên à! ta thật sự rất thất vọng về con.”
Giọng ông trầm xuống, pha vào còn có cả sự run rẩy, thất vọng trong lời nói thốt ra.
Lục nghiên cõi lòng đau thắt, nỗi oan ức này ai thấu hiểu được cho cô đây, rõ ràng chỉ là một clip ngắn, camera mờ ảo như vậy, ba lại khẳng định đó là cô, thật sự không công bằng với cô một chút nào.
“Ba, con xin ba…hức…đó thật sự…hic…thật sự không phải con mà…hức.”
Cô ôm chặt lấy chân ông Lục Bắc mà khóc nghẹn, biết rõ bản thân không hề có lỗi, không hề làm gì sai, nhưng cô đang cần là sự tin tưởng của ba, tại sao ba không tin tưởng con? tại sao vậy?
Tiếng khóc nấc nghẹn của Lục Nghiên như muốn xé tan bầu không khí vô cảm lành lạnh của khoảng không gian lúc này. Giọt nước mắt mặn chát cứ rơi xuống, cõi lòng cô như muốn tan nát, vỡ vụn thành nhiều mảnh ngay lúc này.
“Mày, kể từ hôm nay, dọn ra ngoài sống, trước khi tốt nghiệp đại học tuyệt đối không được phép quay về đây nửa bước.”
“Còn nữa, chi phí sinh hoạt hằng ngày, hằng tháng mày phải tự túc, tự kiếm, ta không chu cấp cho mày thêm một đồng nào nữa.”
“Đây là hình phạt cho mày, nhớ cho kỹ những lời hôm nay ta nói.”
“Ba, ba ơi…hức…con không có thật mà…ba!…ba!…ba!”
Ông Lục Bắc bỏ đi, để lại Lục Nghiên quỳ gối ôm mặt mà khóc nức nở, nấc nghẹn. Con bị oan thật mà! tại sao lại không tin con!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lục Nghiên chầm chậm kéo theo chiếc vali cùng đôi mắt sưng to, từng bước nặng nề đi ra khỏi nhà.
Trên người cô vẫn còn mặc nguyên vẹn bộ đồ đồng phục của trường, mái tóc bù xù chưa kịp chải chuốt chỉnh chu. Bên ngoài gió to ào ào kéo đến, mây đen trên bầu trời cũng che đi ánh sáng của buổi chiều, âm u. Thay vào đó là những giọt mưa lạnh ngắt đang rơi xuống mặt đường.
Tiếng gió rít, giọt mưa tí tách đổ ào xuống thân thể nhỏ bé, mưa rồi!
Trời mưa tầm tả, những giọt nước lạch lẽo rơi xuống từng góc phố, tạo ra những dòng suông lăn lội trên mặt đường. Khung cảnh lúc này trở nên thật ẩm ướt, ảm đạm, như một tấm vải đen phủ lấp lên toàn bộ thành phố, và lên cả Lục Nghiên.
Lục Nghiên ngồi bệt dưới nền đường, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, bất cần đến những người qua lại xoay sở xung quanh. Trái tim cô nặng nề, đau đớn trong lòng, những suy tư u ám vây quanh không cho cô tìm thấy lối ra.
Nhìn người con gái trẻ kia, không ai biết rằng bên trong cô gái nhỏ đang chứa đựng biết bao lo âu và đau khổ. Ánh mắt xa xăm, đôi môi khép kín, người ta chỉ nhìn thấy một hình bóng u buồn, đong đưa giữa biển cảm xúc hỗn độn.
Cuộc đời này thật chớ trêu, thật nhạt nhẽo làm sao.
[…]Quay lại thực tại, Lục Nghiên giật mình bởi tiếng còi xe in ổi, trước mắt cô lúc này, chiếc xe chạy ngược chiều đang lao nhanh về phía xe cô. Ánh đèn pha xe đối diện chiếu sáng che khuất tầm nhìn lúc này của Lục Nghiên.
“Ầm!”
Một thanh âm chối tai người nghe, hai chiếc xe giao đầu, Lục Nghiên không biết cô có làm sao không nữa.